Edit: Hushus05
Trong phòng triển lãm nghệ thuật của Học Viện CMFU, người đến người đi nối liền không dứt, tại vị trí dễ thấy nhất trong sảnh bày một bức quốc họa cao hai thước, dài sáu thước, tên của bức họa ấy là "hàn giang câu tuyết", hình ảnh thanh lãnh tịch mịch, ý cảnh miên man nhưng lại không hiện ra rõ ràng, chỉ lưu lại trong mắt người xem một màu trắng trên bức họa.
Là tác phẩm đạt giải nhất trong cuộc thi vẽ tranh truyền thống, bức họa này danh xứng với thực.
Cuộn tranh được dựng thẳng trên mặt đất, mà bên trái nó là một bảng tên ghi thân phận của người vẽ:
Thượng Hương Văn Viện - Phong Phiêu Phiêu
Mà lúc này, Phong Phiêu Phiêu đang ở cùng người tổ chức cuộc thi, đồng thời cũng là lão sư của cô sóng vai đi tới từ hành lang của phòng triển lãm.
Bấy giờ là đầu mùa hạ, thời tiết cũng dần nóng hơn, dáng người của cô cao, thon gọn, mặc một bộ váy dài trễ vai trắng muốt, tà váy xòe dài qua đầu gối, chỉ để lộ cẳng chân trắng thẳng tắp.
Bởi vì người vẽ bức họa kia đã tới, trong phòng không ít ánh mắt đều đang đặt trên người cô, chỉ cần nhìn lướt qua cũng cảm thấy một vẻ đẹp an tĩnh tới cực điểm.
Khuôn mặt cô mĩ mạo, ôn hòa giống như một hồ nước vạn năm trong vắt, phẳng lặng, hơn nữa vĩnh viễn đều sẽ như vậy, bình tĩnh mà bước tới.
"Đó chính là Phong Phiêu Phiêu sao?"
"Đúng đấy, một ngày trước nàng tới báo cáo, các sư huynh phụ trách tiếp đãi ở Thượng Hương Văn Viện đều choáng váng, những cuốn sách cô ấy mang tới , một cuốn họ cũng chưa từng thấy qua, vừa thấy như vậy chắc chắn là một người rất có nội hàm".
"Cô ấy tuy không phải là người đẹp nhất Văn Viện nhưng lại là người có khí chất nhất, cậu biết mọi người đều nói cô ấy như nào không? Trăm phần trăm thục nữ đó".
"Lần này người đạt được danh hiệu đệ nhất danh họa chính là cô ấy, dù rằng mới là năm nhất nhưng đều đem các sư huynh sư tỷ đều đánh bại rồi".
"Thật lợi hại".
Xung quanh những lời nghị luận xôn xao, phức tạp truyền vào tai Phong Phiêu Phiêu nhưng cô một chút dao động cũng không có, thậm chí còn không thể hiện bất kì sự vui sướng nào, chỉ đổi tay xách lại chiếc túi màu tím, tiếp tục chậm rãi đi theo sau lão sư.
Một bên khác, vị lão sư gần năm mươi tuổi này cũng nghe thấy những lời này, ông nghiêng đầu nhìn qua Phong Phiêu Phiêu, phát hiện ra cô cũng không có một sự đắc ý nào trên khuôn mặt, vẫn thong dong bình tĩnh như lẽ thường, trong lòng ông không khỏi thầm tán thưởng: Đạt được thắng lợi nhưng không kiêu căng hay nóng nảy, người trẻ tuổi có thể đạt được như vậy xác thực rất khó, hiện tại loại khí độ này trên người hậu bối thật hiếm thấy.
Hai người tiến thẳng tới giữ sảnh, rồi dừng lại trước bức tranh của Phong Phiêu Phiêu, đột nhiên, bên cạnh truyền tới một đạo tiếng nói cực kỳ bình tĩnh: "Xin được quấy rầy một chút, nếu họa gia cũng ở đây, ta có một cái nghi vấn nho nhỏ"
*họa gia: họa sĩ (vì để nghe có phong phạm Trung Quốc hơn nên mình để là họa gia :))
Phong Phiêu Phiêu khẽ quay đầu lại, phát hiện người nói chính là một học tỷ trông có vẻ lớn hơn cô hai tuổi, rất xinh đẹp, ánh mắt lại thập phần sắc bén: "Xin thứ cho chị mạo muội, chị cũng là người học vẽ, tuy rằng học phần lớn là kỹ thuật của phương tây nhưng chị tin rằng nghệ thuật lại là tương thông, cho nên hẳn là có tư cách hỏi một chút, Phong Phiêu Phiêu học muội, tuy rằng bức họa này có kỹ thuật cùng ý cảnh đều không có sai sót nhưng so với tuổi của em, ý cảnh trong bức tranh không khỏi quá mức tang thương..."
Lời nói của học tỷ kia bỗng dưng im bặt bởi chị ta nhìn thấy trong đôi mắt tựa như hồ nước tĩnh lặng kia của Phong Phiêu Phiêu nhanh chóng nổi lên gợn sóng ưu thương.
Phong Phiêu Phiêu che lại đôi mắt đã sớm phủ lên một tầng hơi