Phong Phiêu Phiêu mi trầm như nước.
Nhưng thời điểm cô có chút nản lòng, thanh âm Vệ Sở lại chậm rãi truyền tới, vẫn cứ bình tĩnh, trầm ổn như vậy: "Phong Phiêu Phiêu, em có muốn thắng?".
Phong Phiêu Phiêu sửng sốt.
Như nào không muốn? Nhưng đánh nhau cũng không thể nói muốn thắng là thắng, thực lực hai bên bày ra ở đó, lại không có tuyệt thế linh đan hay bí tịch võ công làm cô gia tăng thực lực trong nháy mắt.
Đàn Lâm nói cô đánh không lại hắn, cô có thể miễn cưỡng không tin, nhưng ngay cả Vệ Sở cũng nói vậy, cô liền không thể không tin.
Mà ngay sau đó, thanh âm của Vệ Sở lại truyền tới lần hai: "Phong Phiêu Phiêu, em tin tôi không?".
Phong Phiêu Phiêu cười khổ: "Đương nhiên". Chính là bởi vì tin tưởng phán đoán của Vệ Sở, cô mới có thể chán ngán thất vọng như vậy, chưa chiến đã sợ a.
Vệ Sở không nhanh không chậm nói: "Tốt, tin tưởng tôi, em là có thể thắng".
Đàn Lâm mặc kệ hai người nói chuyện, hắn căn bản không để bụng Vệ Sở truyền thụ cho Phong Phiêu Phiêu cái gì trước khi lâm trận, phải biết rằng, thời điểm giao thủ chân chính xuất ra toàn lực, phải dựa vào sự tích lũy cùng hoàn cảnh lúc ấy, không phải lâm trận mới mài gươm, học cấp tốc như vậy.
Nếu thực sự có công phu có thể học cấp tốc, hắn cũng không cần luyện tập vất vả như vậy.
Căn bản là mang theo tâm tình xem kịch vui, Đàn Lâm chờ đợi Vệ sở truyền thụ cái gọi là bí quyết, bất quá hắn vẫn như cũ khuyên Phong Phiêu Phiêu từ bỏ: "Phiêu Phiêu học muội, em thực sự không đánh lại tôi, không bằng bây giờ nhận thua được rồi, tôi hiện tại khuyên em thu tay là vì muốn tốt cho em thôi, một khi đánh thật, tôi sẽ hoàn toàn không nương tay". Hắn tuy rằng không để ý việc cùng nữ nhân động thủ, nhưng có thể không đánh, hắn vẫn là không quá nguyện ý đánh.
Bát cực quyền tuy rằng so với Thái Cực chỉ có hơi kém nhưng phong cách hai người có khác nhau rất lớn, hắn luyện con đường có lực sát thương cực lớn, nếu Phong Phiêu Phiêu bị thương một chút, chỉ sợ bộ phận bị thương sẽ tạo thành thương tổn vô cùng nghiêm trọng.
Vệ Sở cũng không có nói thêm cái gì, chỉ nhàn nhạt nói cho Phong Phiêu Phiêu: "Em không bằng Đàn Lâm, đây là sự thật, nhưng thực lực cùng thắng bại là hai việc khác nhau, từ cổ chí kim, ví dụ về lấy yếu thắng mạnh cũng không thiếu, tôi nói em có thể thắng thì em có thể thắng".
Anh quanh co nửa ngày, lại không nói cái gì có ích, không chỉ Đàn Lâm cười thành tiếng mà chính Phong Phiêu Phiêu cũng càng không thể tin được: "Anh tốt xấu gì cũng chỉ điểm một chút a". Nói như thế nào, năm xưa Vệ Sở cũng là cái gì truyền nhân, xem ra địa vị hẳn là ở trên Trần Băng cùng Dương Ngưng Tuyết, nói vậy hiểu về Thái Cực so với cô sâu hơn rất nhiều.
Vệ Sở lắc lắc đầu, anh hạ cửa kính xe xuống, vươn tay nắm lấy tay Phong Phiêu Phiêu, thực bình tĩnh cũng thực bình yên: "Tôi sáng sớm đã phát hiện Đàn Lâm có chút không đúng, nhưng sở dĩ tôi không nói, hơn nữa còn đi theo hắn, chính là bởi vì tin tưởng em".
Tinh thần của Phong Phiêu Phiêu vốn dĩ đã có chút khẩn trương, bị Vệ Sở nắm chặt, theo bản năng liền muốn trở tay vặn gãy cái tay kia, may thay lý trí kịp thời cản lại, mới không xuất hiện thảm án tàn sát, cô quay đầu nhìn Vệ Sở, lúc này Vệ Sở không có đeo kính, một đôi mắt phượng hẹp dài, lạnh buốt chứa đựng sự thong dong cùng bình tĩnh, đuôi mắt hơi cong lên, đẹp tới mức cô ở trong tình cảnh này cũng là tim đập loạn xạ.
Cặp mắt kia yên lặng nhìn cô: "Tôi tin em".
Nếu là người khác, dù có không biết cũng là nảy sinh một ít dũng khí, nhưng Phong Phiêu sửng sốt một lúc liền cười khổ: "Nhưng là tôi không tin chính mình".
Cô chậm rãi buông tay Vệ Sở ra, cúi đầu do dự chốc lát mới ngẩng đầu: "Tôi sẽ làm hết sức, liền tính không có bao nhiêu hy vọng, tôi cũng sẽ làm hết sức".
Khóe miệng Vệ Sở khẽ nhếch, xẹt qua ý vị cười như không cười trong mắt anh, anh cũng thu hồi tay, lại bình yên ngồi ở trên xe: "Kể cả em đối với chính mình không có tin tưởng, ít nhất cũng nên tin tưởng tôi một chút chứ". Anh nâng cửa kính xe lên, nhìn Phong Phiêu Phiêu đang ngơ ngẩn nhìn anh, bỗng lộ ra một ý cười bỡn cợt: "Được rồi, có thể