Đẩy Vệ Sở đi tới trước cửa nhà mình, Phong Phiêu Phiêu lấy chìa khóa tính mở cửa, chìa còn chưa cắm vào ổ lại phát hiện cửa khép hờ, cô nghi hoặc đẩy một chút, cửa liền mở ra.
Phong Song Hành đứng ở cửa, ăn vận một thân sạch sẽ, thậm chí có thể nói là trang phục trịnh trọng, mà Phong Phiêu Phiêu lại đúng lúc đem cửa đẩy ra. Một trong một ngoài lấy khung cửa làm ranh giới, ba người liền nhìn nhau như vậy, mặt đối mặt.
Qua một hồi lâu, Phong Song Hành giơ tay đặt ở bên miệng, ho nhẹ một chút: “Phiêu Phiêu khó có được một lần mang khách trở về, mời vào”.
Phong Phiêu Phiêu đem Vệ Sở đẩy đến phòng khách, phát hiện Vệ Sở cùng Phong Song Hành cùng nhìn cô, biết hai người có chuyện muốn nói, liền vội vàng tìm cớ rời đi: “Vừa rồi ra một thân mồ hôi, con đi thay quần áo”. Cô bước nhanh ra khỏi phòng khách, thuận tay đóng cửa lại để cho hai người đơn độc một không gian.
Phong Song Hành cẩn thận đánh giá Vệ Sở, người thanh niên này thoạt nhìn thập phần lạnh nhạt xa cách, hoàn toàn không có hơi thở thanh xuân bừng bừng phấn chấn mà tuổi hắn nên có, nhưng ánh mắt hắn lại vô cùng cường đại, cũng không phải tiểu hài tử cố ý giả vờ. (vì lúc này đang kể dưới góc nhìn của Phong Song Hành nên mình để Vệ Sở là “hắn” nhé)
Nhớ tới Phong Phiêu Phiêu nói ở trong điện thoại, người cô mang về cũng là truyền nhân Thái Cực, tuy rằng không thể động võ nhưng cũng là người có tên tuổi, đủ để trong lòng Phong Song Hành có vài phần trịnh trọng.
Tuổi của ông tốt xấu cũng lớn hơn Vệ Sở, Vệ Sở ngồi, ông cũng không thể đứng, liền ở phòng khách tùy tiện tìm một cái sô pha ngồi xuống, trước hỏi thử câu: Không biết tiểu huynh đệ xưng hô như nào?
Vệ Sở không có trả lời, anh vẫn chỉ dùng ánh mắt đánh giá Phong Song Hành, qua hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Cháu họ Vệ”.
Phong Song Hành sửng sốt, ngay sau đó nghĩ tới cái gì, trên mặt tức khắc biến sắc,cả người từ trên sô pha đứng thẳng lên, ánh mắt kinh nghi bất định* nhìn Vệ Sở. *kinh nghi bất định: vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc
Vệ Sở như cũ ổn định vững chắc trên xe lăn, một là chân anh không tiện đứng, hai là lúc này về cả lập trường và thân phận anh không cần làm vậy: “Cháu tên Vệ Sở. là quyền chưởng môn nhân thứ 23 của ẩn phái Vệ gia”. Anh vươn một bàn tay tới, lật nghiêng nửa vòng, chậm rãi áp xuống, một động tác vô cùng đơn giản, Phong Song Hành biết động tác ấy, từ trước khi ông còn học nghệ trong ẩn phái, đó là thủ thế quen dùng để chưởng môn nhân miễn lễ cho đồ đệ.
Phong Song Hành cả kinh nói không nên lời, trong điện thoại Phong Phiêu Phiêu cũng không có nhắc tới tên Vệ Sở, ông cũng cho rằng tới là một truyền nhân Thái Cực bình thường, lại không đoán được người tới vậy mà lại cùng môn phái ông có dây dưa ân oán sâu đậm có liên quan.
Mà thân phận người tới, lại vô cùng trầm trọng và mẫn cảm.
Ông tức khắc liền cảm giác trong miệng có chút chua xót: “Cháu là tới hưng sư vấn tội sao?”.
Vượt qua dự đoán của Phong Song Hành, Vệ Sở chậm rãi lắc lắc đầu, vẻ mặt của anh tuy rằng lạnh nhạt nhưng cũng không có địch ý: “Không, chỉ là cá nhân cháu tò mò, muốn tới xem người mà tiền nhiệm chưởng môn sinh thời vẫn luôn nhớ tới, rốt cuộc có bộ dáng như nào”.
Nghe được Vệ Sở nói, Phong Song Hành lộ ra thần sắc hơi mất tự nhiên, im lặng hồi lâu mới ảm đạm nói: “Là ông có lỗi với bà ấy”.
Vệ Sở nhàn nhạt mở miệng: “Ông không có làm gì sai, nếu như ông được tiểu thư Vệ gia hâm mộ mà vứt bỏ thê tử kết tóc trong nhà mới thực sự là nhân phẩm ti tiện, dù cho ông có nhiều chỗ không đúng nhưng ở mặt này lại không thể chỉ trích”.
“Cháu sau khi nhìn thầy Phong Phiêu Phiêu ra tay liền hoài nghi người dạy cô học võ cùng Vệ gia có liên quan sâu xa, cho nên hy vọng được gặp ông một lần. Quả nhiên không ngoài dự đoán của cháu…..”
Vệ Sở còn chưa dứt lời, “Phanh” một tiếng, Phong Phiêu Phiêu đẩy cửa xông vào, trừng mắt nhìn Vệ Sở: “Anh đã sớm nhìn ra, vì cái gì không nói cho tôi?”. Cô giả bộ rời đi, kỳ thật vẫn đứng ở sau cửa, lắng nghe cuộc đối thoại trong phòng, cho tới khi nghe thấy lời vừa rồi của Vệ Sở mới kìm nén không được mà ra hưng sư vấn tội.
Vệ Sở mặt không biểu tình.
“Phiêu