Tay Phong Phiêu Phiêu phát run.
Cô phải hết sức kiềm chế bản thân, mới không lập tức đi tìm ban biên tập nói lý.
"Xúc động là ma quỷ". Phong Phiêu Phiêu lặp đi lặp lại trong lòng mấy lần, cuối cùng vẫn là tìm cách nhẫn nại.
Đả đảo ma quỷ.
Hơn nữa, hiện tại cô cũng không thể tới cửa chất vấn, , tuy rằng cô luyện Thái Cực có chút lợi hại, nhưng lại không thể tới đánh người ta như vậy, náo lên cũng là vô ích, chẳng những không thể cảnh cáo đối phương mà lại chọc tới rất nhiều phiền phức.
Hít sâu vài cái, Phong Phiêu Phiêu bình tĩnh buông báo xuống: "Đây không thể nào, thực sự chỉ là hiểu lầm".
Phong Phiêu Phiêu cho rằng, chỉ cần cô chịu nhịn xuống, không qua mấy ngày nữa tin đồn này sẽ tự tan đi, nhưng chính là khi trên đường cô quay trở về kí túc xá, liền cảm giác được bên cạnh có ánh sáng chợt lóe lên.
Ánh sáng ấy làm Phong Phiêu Phiêu nghĩ tới một chuyện, cô xoay người sang chỗ khác, liền thấy một nam sinh núp trong góc phải bên cạnh bồn hoa, đúng là người ngày hôm đó chỉ cho cô chỗ của Vệ Sở, trên tay hắn cầm một cái camera, xem ra ảnh chụp ngày hôm qua cũng là do hắn chụp.
Phong Phiêu Phiêu trầm mặc không nói, lẳng lặng đánh giá lại nam sinh mà ngày hôm qua chưa nhìn kỹ, hắn ước chừng là năm hai hoặc năm ba, cao khoảng từ 180cm đến 185cm, mang một cái kính đen, hạ chiếc kính kia xuống cũng coi như có một bộ mặt đoan chính, chẳng qua trên mặt lại có chút ngượng ngùng, lúc này thấy Phong Phiêu Phiêu đang đánh giá hắn, ánh mắt lại dừng trên camera của hắn , vì thế lại càng xấu hổ cười cười.
Tuy rằng, thoạt nhìn hắn đang xấu hổ nhưng trên thực tế một chút cũng không có, không những không chạy đi ngược lại còn chạy tới.
Phong Phiêu Phiêu không dấu vết nhướng đôi lông mày, muốn nhìn một chút xem hắn định làm cái gì.
Khi tới trước mặt Phong Phiêu Phiêu, liền từ trong túi lôi ra một cái bút ghi âm, đưa tới trước mặt Phong Phiêu Phiêu: "Bạn học Phong Phiêu Phiêu, hôm qua chúng tôi phát hiện cô có tới biệt thự của Thượng Hương công tử Vệ Sở, xin hỏi cô có phải thích Vệ Sở hay không?".
Thượng Hương công tử, cái tên này làm Phong Phiêu Phiêu hận không thể đánh mấy quyền Thái Cực vào để giảm bớt sự tức giận đang dâng lên, là biệt danh của Vệ Sở, Vệ Sở dùng sở trường là cờ vây mà tiến vào Thượng Hương Văn Viện, cả người cùng cờ nghệ của anh ta đều rất có khí chất cổ xưa, vô cùng có hương vị của đại tài tử văn nhân xưa, cho nên trước đó những người yêu thích tám nhảm liền cho anh cái biệt danh Thượng Hương công tử.
Xúc động là ma quỷ.
Phong Phiêu Phiêu ở trong lòng mặc niệm thần chú ba lần, trên mặt lộ ra biểu tình khó hiểu: "Xin hỏi anh là?".
Nam sinh "A" một tiếng, thực mau giới thiệu: "Anh tên Lê Hoa, Lê trong Lê Minh, Hoa trong Lưu Đức Hoa*, ý tứ chính là anh có điểm giống với Lê Minh và Lưu Đức Hoa trong Tứ Đại Thiên Vương, cũng là biên tập viên của nhật báo của nhật báo Học Viện CMFU, là học sinh năm hai của Thái Cực hệ của Giấu Mối Học Viện".
*Lê Minh, Lưu Đức Hoa: hai trong Tứ Đại Thiên Vương của Hongkong
Thái Cực sao?
Phong Phiêu Phiêu nhìn kỹ một chút khuôn mặt kia, trong lòng thầm mắng người này thật không có tiền đồ, vị ở trước mặt này không chỉ không giống với hai vị kia mà thẩm mỹ liền vặn vẹo tới đáng sợ.
Lê Hoa đương nhiên không biết Phong Phiêu Phiêu nghĩ gì, hắn chỉ thấy khi hắn nói ra hai chữ Thái Cực, ánh mắt thiếu nữ xẹt qua một tia sáng, có lẽ chỉ là ảo giác.
Giới thiệu chính mình xong, câu chuyện của Lê Hoa lại chuyển, quay về câu hỏi lúc ban đầu, vẫn là dò hỏi tời cùng Phong Phiêu Phiêu có liên quan gì tới Vệ Sở, như có như không hỏi tới hai người khi nào biết nhau, khi nào nói chuyện, khi nào hẹn hò, khi nào tiếp xúc thân mật...Không nói tới sức mạnh, Phong Phiêu Phiêu cảm thấy nếu hắn có thể nhiệt huyết như vậy với Thái Cực, chỉ sợ sẽ lấy được ngôi minh chủ võ lâm.
Nhưng là lại tới để chèn ép cô như vậy, hắn bất nhân thì đừng trách cô bất nghĩa.
Phong Phiêu Phiêu lui về sau một bước: "Tôi, tôi cùng Vệ Sở thật không có gì".
Ánh mắt thực kinh hoảng, đắn đo.
Lê Hoa thấy Phong Phiêu Phiêu có chút bối rối, ánh mắt sáng lên sán lại gần: "Cô là vì cái gì mà hôm qua tới tìm Vệ Sở? Không cần phải kiếm cớ là đi ngang qua nha, ta thấy rõ cô đã bấm chuông cửa".
Phong Phiêu Phiêu lại lui một bước: "Cái đó, tôi đi tìm Vệ Sở chỉ là muốn tìm đồ". Ngữ điệu mỏng manh, chính là như vậy.
Lê Hoa lập tức cao hứng lần thứ hai: "Còn chuyện gì nữa?".
Phong Phiêu Phiêu tiếp tục lui bước: "Cho nên tôi