Editor: Lanna Nguyễn
Beta: Ddil
Dương Dương nghe em trai thông báo về việc mẹ của cô không lâu nữa sẽ tới nhà. Cô liền nghĩ ngay đến chuyện bỏ nhà đi lánh nạn, hơn nữa nên dán thêm một tờ giấy niêm phong ngay cửa chính để mẹ cô thấy khó mà lui. Có điều nghĩ ra được bao nhiêu biện pháp đều không thể thực hiện được, bởi vì ngay khi điện thoại vừa cúp thì tiếng chuông cửa đã vang lên.
Dương Dương nổi da gà lên khắp người, cái loại này chỉ khi nào gặp mẹ cô thì mới xuất hiện.
Đứa em quái quỉ này thật vô dụng, thông báo trễ như vậy, làm hại cô giờ có cánh cũng không thể trốn thoát được.
Cô cố hết sức kéo dài thời gian, chỉ mong tiếng chuông cửa như đòi mạng kia sẽ chấm dứt, thế nhưng người đứng ở cửa so ra còn cố chấp hơn, kiên trì dùng tiếng chuông cửa phá nát ý chí của cô.
Cuối cùng thì người đầu hàng cũng chỉ có thể là cô. Đấu với trời cũng không bằng đấu với mẹ.
Cánh cửa được hé ra hết sức nhẹ nhàng, Dương Dương không cam tâm thốt lên: "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"
"Mẹ không thể đến được à?" Bà hừ lạnh một tiếng, đẩy cửa ra, đi vào trong phòng, nói: "Mẹ tới xem cô lúc nào cũng bận rộn cái gì?"
"Công việc, ngoại trừ công việc ra thì con còn có thể bận chuyện gì được nữa." Dương Dương duỗi người một cách uể oải, nói: "Lúc 3 giờ con còn có một bữa tiệc xã giao, con đi ngủ đây."
"Đứng lại, cô đứng lại đó cho tôi..." Tiếng của mẹ bị Dương Dương bỏ lại phía sau, cô lấy tốc độ nhanh nhất thu dọn đồ đạc bay ra khỏi nhà.
Lái xe quanh quẩn một vòng bên ngoài, đúng lúc đang không biết phải đi đâu cô mở ví rút ra phiếu tập thể hình được công ty phát .
Công ty mỗi năm làm ăn đều có lãi, Kiều Hãn Thời cũng không phải là bà chủ keo kiệt, thường xuyên thay đổi cách thức phát thưởng, ăn uống từ trước đến nay không ít. Đó là lí do vì sao mấy năm nay người trong công ty hầu như không bỏ đi, ngược lại càng có thêm cảm tình để ở lại.
Dương Dương trên cơ bản chưa bao giờ đi đến trung tâm thể dục, công việc bận rộn chính là việc tập thể dục tốt nhất, có lúc cô vội tới mức sáng đi Nam Kinh, giữa trưa đã có mặt ở Bắc Kinh, tới rạng sáng mới đặt chân về tới nhà, đâu có thời gian để cho mỡ tích tụ nữa chứ, cho nên thể trọng của cô chưa bao giờ cao hơn ba chữ số*.
*tính theo cân bên đó thì =< 50kg bên mình, 1 cân của TQ = 1/2kg
Cô cầm tấm phiếu đi đến trung tâm thể dục thể hình, thẻ còn hơn một tháng nữa mới hết hạn, cô cũng lấy thêm một bộ đồ tập màu đen và một chiếc khăn.
Đi một vòng quanh phòng tập, cuối cùng cô bước lên máy chạy bộ, thong dong chạy từ từ.
Mỗi tuần sẽ có ba lần cố định Nhan Hâm đến phòng tập thể dục thể hình, mấy năm nay trừ phi gặp sự cố ngoài ý muốn nếu không thì không có lí do gì ngăn cản thói quen của nàng.
Quy luật sinh hoạt của nàng giống như một chiếc hộp nhạc đã được lên dây cót, mỗi giờ mỗi phút đều đi theo quỹ đạo, vững vàng mà tiến lên.
Sau khi hoàn thành chương trình học Yoga, nàng từ trong phòng học đi ra, tầm mắt vô tình đảo qua cánh cửa kính của phòng học vũ đạo bên cạnh, bên trong đám người phía dưới bắt gặp một hình dáng quen thuộc, nàng dừng bước lại, hướng lớp học kia đi đến.
Dương Dương đang chạy từ từ trên máy chạy bộ, đeo tai nghe điện thoại, hai cánh tay đong đưa tự nhiên, tấm lưng đã đẫm mồ hôi.
Nhan Hâm đi đến bên cạnh cô im lặng một lúc, Dương Dương vẫn còn đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình.
Nàng nghĩ sao lại có thể như vậy được, người trước mắt đuổi theo nàng tới tận đây sao. Trong đầu hiện lên ý nghĩ như vậy, đã lập tức bị nàng phủ nhận, nàng nghĩ không nên tạo ra không gian để tự mình đa tình.
Dương Dương thở một hơi dài nhẹ nhõm, từ máy chạy bộ bước xuống, quay người lại thì bị Nhan Hâm đứng bên cạnh làm cho giật mình, tim dường như muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Cô bị kinh sợ vuốt vuốt ngực, nhìn Nhan Hâm nói: "Cô...cô đứng ở đây làm gì, làm tôi sợ chết khiếp."
Nhan Hâm nào có biết phản ứng của cô dữ dội như vậy, nói: "Tôi không biết cô lại nhát gan như thế."
"Bộ gan tôi lớn mới không bị doạ hả." Dương Dương còn tưởng rằng mình đang năm mơ, thời điểm Nhan Hâm xuất hiện trong mắt cô còn tưởng mình sinh ra ảo giác, ai ngờ ảo giác đó lại là thật nên cô mới bị hoảng sợ như thế.
Dương Dương mượn nước để làm dịu đi cảm xúc, dùng khăn mặt lau đi mồ hôi trên trán, ánh mắt nhìn vào bộ đồ tập yoga đang bao lấy những đường cong mĩ miều trên thân thể Nhan Hâm, nói: "Cô thường xuyên đến nơi này tập luyện sao?"
"Thường xuyên." Kể cả hai ngày cuối tuần.
"A." Dương Dương mãi nghĩ đến phải nói gì tiếp theo nên không để ý đóng nắp chai quá chặt khiến ngón tay bị đau.
Nhan Hâm đi về phía phòng nghỉ, Dương Dương cũng đi theo sau.
Về cơ bản, lúc này trong phòng nghỉ không có ai ngoài hai người họ, giữa hai người vẫn có chút khoảng cách, nó đã trở thành khoảng cách an toàn giữa hai người.
"Tối hôm nay không cần phải chăm sóc bé con sao?" Dương Dương hỏi.
Nhan Hâm ừ một tiếng, nói: "Hôm nay Tòng An ở