Editor: Lanna Nguyễn
Beta: Ddil
Đến 2h sáng cuộc họp mới chấm dứt, mọi người mang theo cơ thể rã rời đứng dậy khỏi bàn họp, Dương Dương sợ bọn họ giữa đêm khuya lái xe về nhà gặp điều gì bất trắc nên đã sớm gọi xe taxi đưa mọi người về nhà, chi phí thuê xe đều do công ty chi trả.
Đợi tất cả mọi người về hết, Dương Dương mới nán lại xem tài liệu, mãi cho tới lúc rạng sáng, cơ thể chống đỡ không nổi gục xuống bàn làm việc nghỉ ngơi.
Từ hôm ở nhà ba trở về, Tòng An có triệu chứng bị sốt, khuôn mặt trắng nõn trước giờ lại trắng bệch không có chút máu, trán nóng hơn so với nhiệt độ bình thường rất nhiều. Hơn nữa, thân nhiệt của trẻ nhỏ lúc nào cũng cao, nhiệt độ nóng như vậy càng khiến Nhan Hâm lo lắng.
Sáng sớm tinh mơ, nàng đã thức dậy nấu cháo rau diếp cá cho Tòng An ăn, sau đó gọi mẹ nhờ bà đưa Tòng An đến bệnh viện khám bệnh, mặt khác nàng cũng bận làm những chuyện khác. Sắp xếp xong mọi thứ thời gian vẫn còn rất sớm.
Nhan Hâm đến công ty vào thời điểm trên đường không có nhiều xe cộ, thành phố đông đúc này vừa mới thức dậy, đột nhiên trở nên rộng thênh thang. Mấy chiếc xe đua thể thao đang lao vút trên đường, lướt qua Nhan Hâm hò hét rồi phóng thẳng.
Nhan Hâm đi vào trong thang máy, lúc này bên trong cũng chỉ có một mình nàng, đến công ty phát hiện cổng công ty đã mở. Phòng làm việc sâu trong cùng vẫn còn sáng đèn.
Nàng nghi ngờ bước vào phòng kinh doanh, bên trong thật lộn xộn, trên bàn làm việc giấy tờ ngổn ngang, còn bày một đống ly café, một người đang gục mặt trên bàn ngủ, nằm trên đống văn kiện giấy tờ.
"Hở?...mấy giờ rồi..." Dương Dương chống tay, con mắt mệt mỏi mở không ra, mí mắt vẫn dính chặt vào nhau, cô hé mắt nhìn vào đồng hồ trên tường.
"Còn hai tiếng nữa mới tới giờ làm." Nhan Hâm nói.
Dương Dương nghe được giọng nói của nàng, còn chưa tin bản thân mình đang tự nói chuyện. Mãi cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt của Nhan Hâm mới khẳng định giờ phút này người đang đứng trước mặt cô là Nhan Hâm.
Nhan Hâm cầm lấy bảng kê trên bàn, hỏi: "Tối qua cô làm tăng ca tới mấy giờ?"
"Không phải tối qua, chính xác là rạng sáng hôm nay. Vừa mới ngủ chưa được bao lâu, còn em, sao lại đi làm sớm vậy?"
"Tòng An bị sốt, tôi vừa đưa bé đến chỗ mẹ mình, nhờ mẹ đưa bé đến bệnh viện khám bệnh." Nhan Hâm nhìn lên cái tên công ty quen thuộc bên trong bảng kê.
"Tòng An bị sốt à? Không mặc đủ ấm sao?" Dương Dương cảm thấy trẻ con mà sinh bệnh là đáng thương nhất, y tá sẽ mang khẩu trang cầm 1 cây kim tiêm đâm vào cánh tay bọn nhỏ. Một mũi, lại thêm một mũi nữa...Dương Dương ngáp một cái, mới sáng sớm đã nghĩ mấy chuyện như vậy có phải rất biến thái hay không?
Nhan Hâm nói: "Ba của Tòng An đang bận nhiều việc, không có tâm trí mà chăm sóc Tòng An, tôi đang cân nhắc trong khoảng thời gian này sẽ đưa bé về lại nhà mình."
Thế nhưng mọi chuyện không dễ dàng như Nhan Hâm nghĩ, Tòng An tuy mang họ của nàng, nhưng người bên kia cũng không đồng ý cho đứa bé trở về, hơn nữa nghĩ đến việc nàng độc thân, bọn họ lại sợ Nhan Hâm chăm sóc đứa bé không tốt, lại càng không đồng ý buông tay.
Nếu như ba của Tòng An có thể chăm sóc tốt cho Tòng An thì không có vấn đề gì, nhưng bây giờ anh ta đã có tình yêu mới, dần dần quên mất sự tồn tại của Tòng An, khiến cho người làm mẹ như nàng đau lòng không ngớt.
Nhan Hâm nghĩ tới việc đó vẻ mặt đăm chiêu, như một con thuyền một mình lênh đênh ngoài biển khơi bao la rộng lớn.
Dương Dương theo bản năng muốn cầm tay nàng, không để nàng thất thần như vậy.
Dương Dương đứng dậy, phần hông truyền đến một cảm giác đau nhức. Cô cắn răng chầm chậm đứng thẳng dậy, nói: "Tôi thật sự già rồi, mới thức thâu đêm có mấy hôm đã chịu không nổi, đúng là tuổi trẻ đã bay đi mất rồi."
Nhan Hâm nói: "Ngày nào cô cũng bận rộn như vậy sao? Tôi nhớ rõ công ty đã tích luỹ được một lượng khách hàng đáng kể trong quý này rồi mà, về mặy này làm gì còn có áp lực."
"Mấy hôm trước đúng thật không có áp lực gì, nhưng người trong công ty đó lại tự mình chạy đơn, áp lực theo đó mà đến, vì việc này, tôi đã theo đuổi bản hợp đồng này cả một tháng trời, điều kiện cũng đã thoả thuận xong rồi, tên đó lại tự ý kí hợp đồng với công ty khác."
Dương Dương giận đến nghiến răng nghiến lợi, hai tay cô chống vào hông rồi vặn qua vặn lại, cơ thể giống như máy móc lâu ngày không được tra dầu mỡ mà hoạt động không được linh hoạt.
Nhan Hâm nói: "Cô có thể nói chuyện với giám đốc bên đó."
"Tôi đã nhờ người trung gian hẹn gặp giám đốc của Trung Nhuận, giám đốc cũng đứng về phía chúng ta, nhưng người nọ lại là thân thích của tổng giám đốc, tổng giám đốc giao toàn quyền xử lí cho anh ta. Cho nên giám đốc cũng hết cách, nói lần sau nhất định sẽ ưu tiên cho chúng ta." Dương Dương lắc đầu, đối với chuyện này không còn hi vọng. Những gì có thể cô đều đã cố gắng làm, nhưng thành sự tại thiên, giờ chỉ biết thắp hương cầu Phật mà thôi.
Nhan Hâm nói: "Tổng giám đốc của Trung Nhuận rất thích sưu tầm rượu quý."
"Tôi cũng từng nghe nói qua, nhưng như thế có thể nói lên được điều gì?" Dương Dương không hiểu vì sao Nhan Hâm lại nói chuyện này.
"Cuối tuần này ông sẽ mời người đến thưởng thức rượu ở nhà máy rượu."
"Làm sao cô biết?" Dương Dương tin những gì Nhan Hâm nói không phải giả. Nhưng thông tin này nàng ấy lấy từ đâu?
"Bởi vì người được mời đến là tôi." Nhan Hâm đáp.
Quan hệ xã hội nhất định là một mạng lưới to lớn, mỗi một người đặt trong cái mạng lưới đó đều sống trong một mối quan hệ xã hội. Một số nguyền rủa các mối quan hệ đó, một số lại được hưởng lợi từ nó. Thích hoặc ghét nó, xã hội là như vậy, không vì một ai mà thay đổi được.
Dương Dương nhờ mối quan hệ để gặp được Tổng giám đốc của công ty đối tác, không phải ngồi ngay ngắn trong phòng làm việc mà hiện tại hai người đang ngồi đối diện thưởng thức rượu vang thượng hạng,