Editor: Ddil
Cảm tình thân thiết không phải là hai người sẽ sống chung sao? Dương Dương đem sự nhiệt tình cùng thân thể của mình kính dâng cho Nhan Hâm, mà cô cũng chiếm được hồi đáp tương tự ở nơi Nhan Hâm, khoảng thời gian hai người ở cùng một chỗ thật tốt đẹp, in sâu trong trí nhớ của Dương Dương.
Mỗi đêm, hai người giống như đứa trẻ chưa từng được tiếp xúc với tình yêu cho nên đem hết toàn lực mà yêu, mỗi ngày ở cùng một chỗ hai người cũng không ngừng khám phá lẫn nhau, dùng tình yêu để giải mã đối phương.
Dương Dương hận không thể dọn nhà mình đến đây, cùng Nhan Hâm sớm chiều ở chung tốt đẹp, Nhan Hâm trước sau vẫn luôn duy trì không gian độc lập của riêng nàng, cho phép Dương Dương đến ở tạm trong nhà nàng nhưng lại không cho phép cô dọn hẳn qua luôn.
"Dương không thấy là quá nhanh sao? Hơn nữa em vẫn chưa sẵn sàng để sống chung với Dương." Nhan Hâm nói.
"Không sao, tôi có thể cho em từ từ quen dần với sự tồn tại của tôi, một ngày lại một ngày tích luỹ dần đến lúc đó em sẽ không bỏ tôi được." Dương Dương vô cùng có niềm tin đối với chính mình. Kháng chiến chống Nhật kéo dài tám năm, Vương Bảo Xuyến (1) cũng phải chịu khổ cực suốt mười tám năm, căn cứ vào vô số tấm gương người đi trước mà nói, Dương Dương hiểu được muốn làm chuyện lớn thì nhất định phải nhẫn nại.
Nhan Hâm di chuyển vị trí của mình, thoát ra khỏi sự trói buộc của Nhan Hâm đang sắp bóp nghẹt nàng, duỗi người ở phía bên kia giường lớn.
Tình cảm của nàng đối với Dương Dương thật sự không có nửa phần giả dối, nhưng mà nàng vẫn không thể từ bỏ sự tự do, nếu một ngày nàng cho rằng Dương Dương còn hơn cả tự do, thì lúc đó nàng sẽ lựa chọn cùng chung sống với Dương Dương, nhưng không phải bây giờ.
Dương Dương có thói quen nằm sấp ngủ, hai tay ôm gối đầu, mặt nghiêng về hướng Nhan Hâm. Không chớp mắt nhìn Nhan Hâm.
"Còn không ngủ?" Ánh mắt Dương Dương nóng rực như mời gọi người không thể bỏ qua, Nhan Hâm muốn ngủ, lại bị cô làm cho ngủ không được.
Dương Dương vươn tay, đầu ngón tay lướt qua xương quai xanh của Nhan Hâm và cổ của nàng, nói: "Hâm Hâm, tôi rất may mắn, nếu khi đó bỏ lỡ em, bây giờ tôi một mình sẽ rất cô đơn."
"Dương từng nói Dương thích độc thân." Nhan Hâm nhớ rõ vào mấy năm trước công ty có hợp tác với một xí nghiệp, tổng giám đốc bên đó muốn theo đuổi Dương Dương, Dương Dương phát biểu tuyên ngôn độc thân dọa người ta phải rút lui.
Dương Dương cuời rộ lên: "Đó là bởi vì không biết có Nhan Hâm tốt, một khi đã biết thì sẽ không nghĩ tới sống độc thân nữa." Giọng cười của cô càng lúc càng dâm đãng đến mức chói tai.
Nhan Hâm xoay người đưa lưng về phía cô, nói: "Ngủ."
"Hôn cái ngủ ngon." Dương Dương ở ngay sau lưng Nhan hâm, tìm kiếm một nụ hôn chúc ngủ ngon.
Bốp.... Nụ hôn đã không đến, một cái tát không nặng không nhẹ lại dán sát vào mặt.
Dương Dương vuốt ve hai má, thầm nghĩ chính mình ngộ nhận có chút không tốt.
——————-em là phân cách tuyến của Yan tự đề ra cho bớt rối——————-
Ánh sáng mặt trời chiếu lên giường lớn, rọi đến hai đôi chân trắng noãn, trong đó một đôi chân bị phơi nắng dần nóng lên, người nọ nỉ non vài tiếng, thụt chân vào trong chăn. Động tác của cô làm người bên cạnh có phản ứng, người bên cạnh cũng vì vậy mà thay đổi vị trí, đem người đang chôn ở trong ngực nàng đẩy ra.
Bức màn bị gió thổi bay phát ra âm thanh phần phật, nhưng đây không phải là âm thanh duy nhất trong phòng, còn có tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người ở trên giường.
Còn sớm, vẫn chưa đến giờ, nhưng rất nhanh sau đó có chuyện làm cho hai người ngủ không yên.
Tiếng chuông cửa phá vỡ không gian tĩnh lặng bên trong, âm thanh cứ vang lên rồi lại dừng trong chốc lát, người ngoài cửa thật kiên nhẫn chờ đợi, nhưng thấy cửa vẫn chưa mở, thì ấn chuông thêm lần nữa.
Nhan Hâm nghe thấy tiếng chuông cửa trước, nàng liền tỉnh dậy, tay tìm kiếm đồng hồ bên giường.
8 giờ sáng, hôm nay là chủ nhật, vốn hai người dự tính thức dậy muộn một chút... Nhan Hâm vẫn còn đang ngái ngủ, hai mắt mông lung nhìn thời gian trên màn hình hiển thị của đồng hồ thấy vẫn còn sớm để nàng phải dậy.
Hành động của nàng làm cho Dương Dương cũng tỉnh ngủ, cô mơ màng nhừa nhựa nói: "Mới sáng sớm ai tới tìm chúng ta?"
"Là mẹ em." Đầu Nhan Hâm đau như muốn vỡ ra,. Cả nàng với Dương Dương đều cùng nằm trên một chiếc giường, bên dưới chăn hai người không một mảnh vải, nếu bị mẹ nàng bắt được, không biết một người gia giáo đàng hoàng như bà sẽ có phản ứng gì.
Tóm lại nàng tuyệt đối không thể để cho mẹ nhìn thấy Dương Dương ở trong này.
Nhan Hâm đem chăn kéo xuống, cơ thể trần trụi của Dương Dương hiện ra trước mắt nàng, mông bị ánh mặt trời rọi đến trắng bóng.
Dương Dương còn chưa nghĩ tới, đã bị Nhan Hâm kéo chăn xuống, liền giả chết nói: "Hâm Hâm, em nhìn thấy đã vừa lòng chưa?"
Nhan Hâm không có tâm trạng thưởng thức sự hài hước của Dương Dương, nàng kéo Dương Dương dậy, nói: "Mau dậy, Dương nhanh đi vào