Editor: Ddil
Tuy rằng bà vẫn nói phản đối nhưng cũng không có hành vi ngăn cả quyết liệt, Dương Dương muốn gỡ bỏ nút thắt trong lòng bà, nên đặc biệt chạy đến công ty xin nghỉ một ngày, cả gan rủ Nhan Tang đi dạo phố.
Lúc Nhan Tang rời khỏi Trung Quốc thì Nhan Hâm chỉ mới cao đến đầu gối của bà, chớp mắt một cái đã qua hơn hai mươi năm, ở đây đã không còn là nơi quen thuộc với bà nữa. Con đường mà bà biết cũng đã thay đổi hình dạng, bà nhớ chỗ cái chỗ trước đây là nơi vui chơi của lũ trẻ bây giờ hoặc là bị tháo dỡ hoặc đã trở thành nhà riêng không cho người khác vào.
Ký ức của Nhan Tang vẫn còn sinh động, bà có thế đứng ở một con đường trong trung tâm từ từ nói ra hình ảnh nơi đây trong trí nhớ của bà, bên này từng có một nhà thờ lớn, bên này trước kia là một công ty bách hoá, còn có ở đây, tôi nhớ rõ bộ sườn xám đầu tiên của mình là làm ở cửa hàng này, cứ vài ngày tôi lại chạy đến đây hỏi bọn họ đã làm xong chưa. Người thợ may già vừa tốt bụng lại cũng rất kiên nhẫn, ông không cảm thấy phiền còn nói với tôi sắp xong rồi, chờ thêm tí thôi.
Sau đó Dương Dương đưa Nhan Tang đến một cửa tiệm lâu đời để ăn cơm, Nhan Tang đi rất chậm, Dương Dương muốn dìu bà, lại bị bà đẩy ra, bà cố thẳng lưng lên, kiên trì muốn tự mình đi. Nhan Tang nhớ lại mấy cửa tiệm này cũng đã thay đổi người, mùi vị cũng không còn giống như trong trí nhớ, hoài niệm cho dù có làm như thế nào cũng không còn giữ được nữa.
Trên đường nhìn thấy trước mặt hình ảnh nhiều cặp nam nam lẫn nữ nữ đi cùng với nhau, bà nhận ra đất nước này đã khắc hẳn với nơi mà bà quen thuộc.
Buổi tối Dương Dương mới đưa Nhan Tang trở về, đi cả ngày làm thể chất và tinh thần của Nhan Tang mệt mỏi, còn tinh thần của Dương Dương vẫn rất hào hứng.
Trước khi đi ngủ, Dương Dương còn đưa một ly sữa đến phòng bà.
Nhan Tang ngồi ở đầu giường, thấy sữa trong tay cô, nói: "Làm sao cô biết?"
"Hâm Hâm nói cho con biết , cô ấy nói đây là thói quen của cô." Dương Dương thành thật nói.
Nhan Tang uống vài ngụm, nói: "Cô rất thành thật, cũng rất xảo quyệt, Hâm Hâm rơi vào tay cô, chắc chắn sẽ chịu thiệt."
"Oan cho con quá cô à, con xảo quyệt hồi nào? Bây giờ là Hâm Hâm quản con, chiu thiệt không phải cô ấy, chắc chắn là con." Duong Dương tự giải oan cho mình, cũng không thể để cho bà cô khi không lại hiểu lầm mình như vậy nha.
Nhan Tang uống sữa xong, để ly sữa ở bên giường, Dương Dương nhận lấy cái ly, ly vẫn còn nóng hầm hập, cầm trong lòng bàn tay làm tay cũng ấm lên.
Nhan Tang kéo chăn lên, bà cầm mắt kính đặt ở tủ đầu giường đeo lên: "Hôm nay cô đưa tôi đi ra ngoài, là cố ý chọn những nơi đó, cái này tôi không có nói sai chứ?"
Dương Dương biết giấu không được bà, chỉ đơn giản thừa nhận: "Đúng vậy, con dành hết một ngày để ghi lại trên bản đồ, mỗi một nơi đi qua đều đã lên kế hoạch trước. Nhưng như vậy cũng không thể nói là con xảo quyệt."
Bà liếc cô, nói: "Đây không phải xảo quyệt thì là gì. Tâm mắt không cùng một loại, vừa nhìn đã cảm thấy không thành thật, Hâm Hâm đi theo cô nhất định sẽ chịu khổ."
"Cô phản đối Nhan Hâm và con ở bên nhau là vì sợ cô ấy chịu thiệt." Dương Dương nghĩ rèn sắt khi còn nóng, nên nói ra những lời sâu kín trong lòng mình, "Sự phản đối của cô làm cho cô ấy rất đau lòng. Cô ấy đã nghĩ cô sẽ ủng hộ cô ấy."
Bà tháo mắt kính xuống, cầm mắt kính trong tay, bà nói: "Chỉ biết mục đích của cô không chỉ đơn giản như vậy."
"Con chỉ muốn xin cô, đừng làm cho Hâm Hâm lại đau lòng nữa được không?" Dương Dương thành khẩn cầu xin Nhan Tang, Nhan Tang im lặng nằm quay lưng về phía cô, Dương Dương có rất nhiều lời muốn nói, lời nói đến miệng lại nhận thấy bản thân đã quên mất mình nên nói cái gì.
Cô đau lòng cho Nhan Tamg, có chút khổ sở khó có thể tránh được.
"Hâm Hâm cho rằng cô là người duy nhất trên đời này hiểu rõ cô ấy, cô cảm thấy được con không tốt, con sẽ cố gắng làm tốt, nhưng cô đừng làm cho Hâm Hâm buồn, tuy rằng cô ấy là một người con gái vĩ đại, nhưng có đôi khi cũng rất yếu đuối." Dương Dương nói xong những lời này, đợi thật lâu cũng không thấy Nhan Tang đáp lại cô.
Cô miễn cưỡng thở dài, tắt đèn ở đầu giường, mở đèn ngủ nhỏ, sau đó cầm ly sữa nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng Nhan Tang, đóng cửa lại trước khi cô đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Nhan tang xoay người, bà nhìn về hướng Dương Dương mất hút, khuôn mặt lộ ra vẻ suy tư.
Muốn làm một người thay đổi quan điểm vô cùng khó, nhưng khó khăn không có nghĩa là hai người không làm được, Dương Dương cố ga7ng1 làm một dũng sĩ, bảo vệ Nhan Hâm và tình yêu gian nan của hai người, cầm bảo kiếm trong tay vượt qua mọi chông gai, cuối cùng anh dũng thuần hoá được rồng, thuận lợi đưa công chúa về nhà.
Cái đèn nhỏ trên bàn là nơi duy nhất có ánh sáng bên trong căn phòng, Nhan Hâm gõ bàn phím, cả người và đầu óc đều tập trung vào đó.
Tiếng bước chân của Dương Dương tuy rằng được thảm làm hấp thụ nhưng vẫn bị Nhan Hâm nghe thấy.
Nhan Hâm cũng không quay đầu lại nói: "Em đang bận."
"Uống sữa xong rồi tôi sẽ đi." Dương Dương để cái ly áp sát vào mặt Nhan Hâm.
Hơi nóng đột nhiên phà tới làm Nhan Hâm bị giật mình, nàng rụt người về sau rồi quay đầu lại, Dương Dương trưng ra vẻ mặt cười đắc ý nhìn nàng.
Nhan Hâm vuốt hai má, phát hiện ly sữa kia không có nóng như nàng nghĩ, nhiệt độ vừa phải.
Dương Dương cúi người xuống đặt cằm lên vai Nhan Hâm: "Vừa nãy tôi hâm sữa cho cô, thấy vẫn còn một ly, nhân lúc còn nóng em uống đi."
"Dương uống đi." Nhan Hâm quay đầu nói với cô.
Dương Dương nhắm mắt lại, giả bộ làm ra vẻ khổ sở vô cùng: "Tôi ghét sữa tươi, tôi thích sữa đậu nành à."
Nhan Hâm nhanh chóng giải quyết xong sữa, lúc này Dương Dương đột nhiên cười lên, chỉ vào chân mày của Nhan Hâm nói: "Tôi phát hiện dáng vẻ uống sữa của em và cô thật sự giống nhau như đúc."
Nhan Hâm dúi ly sữa vào trong tay cô, nói: "Dương nhiều chuyện quá à. Hôm nay Dương xin phép không đi làm, trong cuộc họp tháng, người bên Dương thiếu điều muốn lật bàn. Dương cũng không buồn quan tâm tới."
"Sao nữa, bọn họ làm em tức giận à?" Ngón tay Dương Dương mơn trớn trên mặt Nhan Hâm.
"Dương nói thử xem?" Nhan Hâm hỏi lại, ý bảo không cần nói cũng biết.
Phòng kinh doanh ỷ vào lợi nhuận công ty là do họ kiếm được, nên tự cho mình là xếp sòng ở công ty, cũng không để ai ở trong mắt, ở trong mắt họ phòng marketing cũng chỉ giống như bảo mẫu phục vụ cho họ mà thôi, chẳng những chỉ trách đối với phương án của phòng marketing, còn không chịu hợp tác làm việc.
Nhan Hâm làm bên marketing lâu như vậy, cho tới nay đều là nước giếng không phạm nước sông, làm tốt các yêu cầu của ngươi bên phòng kinh doanh là trách nhiệm công việc.
Bây giờ Dương Dương không có ở đó một ngày, người bên phòng kinh doanh liền không nhường nhịn nữa, ở trong cuộc họp ngang nhiên chỉ trích các hoạt động của phòng marketing không chỉ lỗi thời mà còn là lãng phí nhân lực, không mang lại được bất kỳ hiệu quả nào.
Đêm hôm khuya khoắt Nhan Hâm đẩy nhanh tốc độ làm việc, gần đây cũng chỉ muốn lấy công việc để làm dịu đi tâm trạng, thứ hai nữa là để cân nhắc xem có thể nghĩ ra ý tưởng mới nào hay không.
Trước đây Dương Dương dẫn đầu nói mấy lời khó nghe với Nhan Hâm, lúc ấy nhất thời khoái trá, chưa từng suy nghĩ lời nói của mình mang đến cho Nhan Hâm nhiều tổn thương, Nhan Hâm gần trong gang tấc, thái độ của nàng đều bị Dương Dương thu hết vào trong đáy mắt, Dương Dương đau lòng vô cùng, nắm tay nàng đặt lên ngực của mình: "Xin lỗi, thiệt thòi cho em rồi."
Nhan Hâm rút tay về, lạnh lùng từ chối ý tốt của Dương Dương: "Đó là vì công ty, không có gì là thiệt thòi."
Nhan Hâm nói không