Editor: Ddil
Tính chất công việc của Dương Dương quyết định cô không thể nào là người mắc chứng tự kỷ, trong khi vị trí này đối với phụ nữ có thể nói là một địa ngục, chưa bước vào nên không biết cái khổ ở bên trong, đã vào sẽ không còn lựa chọn rời khỏi mà ở lại thì nhất định cũng không phải là người bình thường.
Nói chung với bản chất của phụ nữ có thể đi đến bước này lại liên trì không rút lui thật sự rất ít, Dương Dương từ lúc bắt đầu bước vào bộ phận Kinh doanh cũng không có dự định ra đi.
Nhiều năm trôi qua, những người mong đợi cô kết hôn hay ngóng trông cô không chịu nỗi áp lực mà rút lui cũng đã đi mất biệt, nhưng Dương Dương cũng không có đi. cô giữ vững phạm vi quản lý của mình, đào tạo nhiều thuộc cấp có thể khiến cho cô tin tưởng.
Nhưng cô cũng có muộn phiền của bản thân, mấy năm nay vẫn không có xuất hiện thư ký phù hợp ý cô, không phải không có thư ký có năng lực đến làm, nhưng khả năng trên cơ bản vẫn có hạn, bị cô mắng vài câu liền ôm trái tim tan nát mà từ chức.
Điều này cũng không trách được Dương Dương, nếu một người hằng năm đều phải giao tiếp với những người đàn ông vô lại, khí chất tiểu thư khuê các và sự tu dưỡng của cô đều đã bị tôi luyện đến không còn một mảnh, phản xạ có điều kiện là dùng những lời nói cay độc nhất trong khoảng thời gian ngắn nhất mới có thể đạt tới hiệu quả thực tế nhất.
Lý Khê Du là thư ký làm việc suôn sẻ nhất của cô trong mấy năm qua, cô bé hiểu được chừng mực, khiêm tốn lại cẩn thận, có thể nấu cơm, làm đồ ăn, nướng chân gà, hoạt động của các phòng ban khác đều đến tìm cô ấy, một người đa dụng, đối với bộ phận mà nói là một nhân tài hiếm có.
Đáng tiếc không giữ được nhân tài, Lý Khê Du quyết định từ chức, hôm ấy Lý Khê Du đánh một lá thư từ chức chính thức đưa cho Dương Dương. Dương Dương không chấp nhận Lý Khê Du tùy tiện từ chức, liền hỏi cô ấy nguyên nhân. Lý Khê Du đã ký hợp đồng ba năm với công ty, mới được một tháng đã vi phạm hợp đồng, cái này không phải muốn bản thân chết sao, hơn nữa lý do từ chức lại chỉ qua loa bằng một câu không thích hợp.
Con mẹ nó chứ mà không thích hợp.
Dương Dương muốn Lý Khê Du phải đưa ra một lý do có thể thuyết phục hơn.
Đôi mắt của Lý Khê Du đỏ lên giống như một chú thỏ con, cô ấy sụt sịt cái mũi, buồn bã nói: "Tổng giám đốc cũng đã đồng ý cho em từ chức."
"Tôi không quan tâm Kiều tổng có đồng ý hay không, em là người trong bộ phận của tôi, tôi là người giám sát trực tiếp của em, em muốn từ chức phải hỏi ý kiến của tôi trước, em nói cho tôi biết, rốt cuộc là vì lý do gì có thể khiến cho em từ chức, nói đi?!" Dương Dương dùng ngón tay gõ gõ xuống bàn.
Lúc này Lý Khê Du càng nói không ra lời, cô ấy cắn chặt môi dưới, là biểu hiện của sự nhẫn nại.
Dương Dương không để cho Lý Khê Du có cơ hội rút lui, muốn ép người ta đến đường cùng: "Không nói câu nào là ý gì? Tôi muốn em cho tôi một lý do cũng khó đến vậy sao? Tôi hỏi em, là vì lý do gì khiến em phải rời khỏi công ty!"
"Gia đình em không cho em ở lại." Lý Khê Du lí nhí nói.
Dương Dương buồn cười nói: "Em nói dối cũng phải tìm một lý do tốt hơn chứ." Cho xin đi, cũng mấy chục năm, Lý Khê Du cũng không phải là một đứa trẻ, thế mà còn có thể nói là người nhà không cho phép...
Điện thoại nội bộ bên tay phải vang lên, Dương Dương giận dữ nhấc máy, nói với người ở đầu dây bên kia: "Ai gọi đến tôi cũng không tiếp."
"Giám đốc Dương, là Kiều tổng, có cần tôi từ chối không?'
"Kiều tổng, không cần, nối máy đi." Dương Dương suy nghĩ Kiều tổng tìm cô để làm gì?
"Giám đốc Dương, Khê Du có phải đang ở trong văn phòng của em hay không? Em ấy đưa em đơn từ chức phải không?"
"Kiều tổng, chị vừa có Thiên Lý Nhãn* lại còn có Thuận Phong Nhĩ*, đều bị chị đoán trúng cả." Dương Dương nói bằng giọng điệu đùa giỡn với Kiều Hãn Thời.
*Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ: dựa trên tên của hai vị thần có mắt nhìn xa ngàn dặm, có tai nghe những âm thanh theo gió.
Kiều Hãn Thời phát ra tiếng thở dài rất nhỏ: "Bây giờ em chắc chắn không muốn thả người."
"Vớ vẩn, người đến chỗ này của em cũng đừng nghĩ đi ra được, em phải đến đâu để tìm được một thư ký tốt như vậy, những người chị gửi đến cho em cũng không có ai giống Lý Khê Du có năng lực như vậy. Chị muốn em để cho em ấy đi, chị cho em lý do đi." Giọng điệu chất vấn sắc bén của Dương Dương làm cho Kiều Hãn Thời nhíu mày.
Nghĩ cũng có thể tưởng tượng ra thái độ mỉa mai này của Dương Dương.
Kiều Hãn Thời nói: "Tôi đồng ý cho em ấy từ chức, em cũng đừng làm khó em ấy, để em ấy đi đi, dù sao mặc kệ em có thả hay không, bắt đầu từ ngày mai em cũng không thấy được em ấy nữa."
Dương Dương ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, Kiều Hãn Thời rất hiếm khi nói chuyện với cô bằng giọng trầm ổn như vậy, cô nói: "Chuyện này là sao?"
"Em cảm thấy một đại tiểu thư sẽ làm nha hoàn (tỳ nữ) dưới quyền của em sao?"
Dương Dương gần như muốn chửi ầm lên, này là chuyện shit gì vậy.
"Gia đình em ấy không chấp nhận em ấy làm ở công ty của chúng ta, chúng ta nên để em ấy đi, cũng đừng làm cho Lý Khê Du thêm cảm giác khó xử, cô bé đã đủ khổ sở rồi."
"Được, em biết rồi." Trong lời nói của Dương Dương chỉ còn lại một sự buồn bã thản nhiên.
Dương Dương dựa theo yêu cầu của Kiều Hãn Thời đưa điện thoại cho Lý Khê Du, viết ý kiến của mình ở trên thư từ chức.
Chiếc bút chậm chạp của cô không thể viết xuống, do dự trên không một lát, kết quả bầu trời bắt đầu đổ mưa, mưa rơi trên giấy, để lại vài vết lốm đốm.
Dương Dương ngước lên, nhìn thấy Lý Khê Du cầm điện thoại nghe đang khóc, khóc rất đau lòng.
Cũng không biết Kiều Hãn Thời nói cái gì trong điện thoại, chẳng những không có hiệu quả an ủi người khác, ngược lại còn phản tác dụng.
Lý Khê Du miễn cưỡng để điện thoại xuống, mu bàn tay quẹt đi nước mắt. Dương Dương lấy một gói khăn giấy để vào tay cô ấy, nói: "Rửa mặt cho đàng hoàng, trang điểm trên mặt em lem cả rồi."
"Thật ạ?" Lý Khê Du lo lắng đi tìm gương.
Dương Dương nói: "Kế bên có cái toilet nhỏ, em đi vào trong đó rửa mặt trang điểm lại, đừng để cho người ta nghĩ là tôi bắt nạt em."
"Không đâu, giám đốc Dương là người tốt, chúng em đều nhìn thấy điều đó." Lý Khê Du tràn đầy sùng bái với Dương Dương.
"Được rồi, người tốt thì có ích lợi gì." Dương Dương vẫy tay ý nói Lý Khê Du đi đi, cô viết xuống mấy cây ở trên thư của Lý Khê Du, trải qua ba mươi mấy năm nhân sinh cũng chỉ tập trung ở mấy câu nói này, con đường là của riêng mình, chia tay không dễ dàng, ra đi cũng là do mình, không cần biết lúc trước em lựa chọn như thế nào, hẳn là nên để cho bản thân không phải hối hận.
Lý Khê Du trang điểm xong quay lại, đã khôi phục được bình tĩnh, đôi mắt của cô ấy vẫn còn một chút ướt át, thoạt nhìn có chút đáng thương.
Đồ thuộc sở hữu của Lý Khê Du cũng lắm chỉ có hai thùng các tông, Dương Dương gọi đồng nghiệp nam dưới trướng lấy giúp cô ấy. Tin Lý Khê Du đi còn chưa có truyền ra, lúc cô ấy đi thì tất cả mọi người còn đang cúi xuống làm việc, thi thoảng có người chào hỏi cô ấy một tiếng, nói mấy câu vô cùng đơn giản dường như cũng muốn làm cho Lý Khê Du sụp đổ.
Dương Dương nhìn thấy cảm xúc của Lý Khê Du không ổn định, một đường đi cùng, trong lúc Lý Khê Du sắp chịu không nỗi nữa thì vỗ nhẹ vào vai cô ấy.
Tới cửa thang máy rồi, Dương Dương nói: "Kiều tổng rất thích em, em không đi lên gặp chị ấy sao?"
Một câu nói còn chưa dứt, vừa nói thế nhưng lại chọc cho Lý Khê Du đã nhẫn nại đến lúc này bật khóc, tiếng khóc này nhanh chóng làm cho Dương Dương sợ tới mức hồn phi phách tán*, Dương Dương ở trước cửa thang máy cố gắng an ủi cô bé, trên mặt tràn đầy lo lắng.
*Hồn phi phách tán: hồn bay phách tán, tương tự như hết hồn hết vía.
"Đừng khóc, chị đã nói gì vậy nè, em đừng không nói lời nào mà khóc!" Dương Dương hối hận mình nhiều chuyện, Kiều Hãn Thời hình như là chủ đề không thể đế cập với Lý Khê Du.
Khoan đã, chẳng lẽ... sẽ không... phải... Sắc mặt Dương Dương biến hóa cực lớn, cô thận trọng hỏi Lý Khê Du: "Em không phải là thích Kiều tổng chứ?"
Lý Khê Du thật sự gật đầu, gân xanh liền 'bing bing bing" nhảy ra trên trán Dương Dương.
Chúa ơi, thế giới này còn chưa đủ loạn sao!
"Thời gian sẽ làm phai nhạt đi tất cả." Dương Dương vỗ nhẹ vào vai Lý Khê Du, dùng lời nói cực kỳ không có ý nghĩa để an ủi cô bé si tình này.
Tuy rằng những lời này rất nhàm chán lại cũng rất tầm thường, nhưng những thứ tầm thường như thế này lại có thể ít nhiều khái quát được khát vọng ở trong lòng con người.
Lý Khê Du khát vọng thời gian có thể khiến cho cô ấy quên đi những giây phút gần như ngạt thở khó chịu này. Lý Khê Du mất nhiều thời gian mới làm cho bản thân bình tĩnh trở lại, sau khi bình tĩnh rồi mới phát hiện trời cao biển rộng (tương lai tươi sáng hơn).
Dương Dương đưa Lý Khê Du đi xuống, dựa theo Kiều tổng đích thân chỉ thị, chuyện này liền lặng lẽ xử lý, không làm ầm lên cho mọi người đều biết. Mặt khác tổn thất của Dương Dương thì qua một thời gian ngắn sẽ bù khuyết lại.
Sau khi