Editor: Ddil
Đào Diệu Tổ không đi làm đã ba ngày, mọi người ở công ty đều quan tâm lý do anh ta không đến làm, là khuê mật thân thiết của Đào Tử Tỷ, Dương Dương có trách nhiệm và nghĩa vụ phải quan tâm. Nhưng mà cô phát hiện mình và Đào Diệu Tổ đã mất đi mọi liên lạc, cho dù là điện thoại, QQ, email, đến nhà anh ta để tìm cũng phát hiện không có ai.
Đào Diệu Tổ là một nhân viên tốt, một cấp trên tốt, cho dù là thức khuya cỡ nào cũng hiếm khi đến công ty muộn. Lần này im hơi lặng tiếng lại biến mất ba ngày, có người nghi ngờ anh ta đã bị người ngoài hình tinh bắt đi.
Lần thứ hai Dương Dương đến nhà anh ta, lại nhét thêm một tờ giấy nhỏ dưới khe cửa, lần này là để cảnh cáo anh ta, nếu anh còn không xuất hiện thì cô sẽ thật sự đi báo cảnh sát.
Một người đàn ông đã sắp bốn mươi lại còn chơi trò mất tích, rốt cuộc là muốn quậy thành thế nào đây!
Ngày thứ tư, Đào Tử Tỷ an toàn lành lặn xuất hiện trong phòng làm việc, không có thiếu mất cánh tay cánh chân nào, nhưng rõ ràng đã có thay đổi.
Ánh mắt có thể cắn nuốt người khác của Dương Dương nhìn người Đào Diệu Tổ từ đầu đến chân, cơ thể cường tráng lại toả ra hương vị nồng nàn mùa xuân, trong đôi mắt phượng sao lại có một loại u mê nói không nên lời, còn có đôi môi hồng hào này là đã xảy ra chuyện gì? Đào Tử Tỷ cho dù có nhiều nữ tính nhưng dẫu sao cũng là đàn ông, sao cái miệng nhỏ nhắn như anh đào lại có thể hồng hào hơn cả phụ nữ?
Đào Tử Tỷ đi vào văn phòng của Dương Dương rồi đóng cửa lại, sau đó õng a õng ẹo đi tới.
Dương Dương vừa nghĩ tới bản thân vì người này đã lo lắng mất ba ngày mà cảm thấy không đáng, sớm biết như thế sẽ không buồn nghĩ ngợi, để cho ta thích chết ở đâu thì cứ chết ở đó.
"Dương Dương..." Tiếng gọi như con mèo tới mùa rượng làm cho cả người Dương Dương nổi hết da gà.
Dương Dương rùng mình, cũng không đáp lại anh ta bằng thái độ tốt, nói: "Cái gì?"
"Tôi nhìn thấy tờ giấy nhỏ của bà." Đào Tử Tỷ cảm động nói.
"Một trăm đồng một tờ, giữa chúng ta không có tình cảm, chúng ta chỉ nói chuyện tiền bạc thôi." Dương Dương không tốt tính nói.
Đào Tử Tỷ ôm ngực: "Vì sao lại như thế... Lẽ nào chúng ta không phải chị em tốt?"
"Chị em tốt? Nói đùa, không nói một tiếng đã biến mất làm cho chúng tôi lo lắng mấy ngày trời, lại phải chạy khắp nơi để chứng minh ông còn sống, ông nghĩ sao vậy hả? Muốn hù chết tụi này à?" Dương Dương lấy tay chọc vào trán anh ta, chọc lần nữa thì Đào Diệu Tổ liền né. Dương Dương hận bản thân vì đã không nuôi móng tay dài, nếu không sẽ chọc đến khi anh ta rơi đầu chảy máu.
"Người ta có lý do mà Mị."
"Mị em gái ông ấy."
"Tôi không có em gái."
"Biến ngay!"
"Được rồi, tôi thật sự có lý do mà. Thật ra tình huống hôm đó là như vầy, Tráng Tráng vẫn đòi chia tay với tôi, tôi rất đau lòng, buồn rất lâu, bà cũng biết rồi. Sau đó trong một đêm không trăng gió mát, Tráng Tráng đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, cậu ấy đằng đằng sát khí phóng tới trước mặt của tôi, sau đó..."
"Sau đó đem ông tiền dâm hậu sát lại sát lại gian?*" Dương cười mỉa mai ba tiếng.
*Sau đó đem ông hiếp trước giết sau, giết rồi lại hiếp?
"Không phải thế, cậu ấy bắt cóc tôi." Đào Tử Tỷ bưng khuôn mặt đỏ bừng vô cùng say đắm.
"Dương Dương, rốt cuộc bà có tin hay không vậy?"
Tầm mắt của Dương Dương lướt qua cả người Đào Tử Tỷ bị sắc hồng bao quanh, dừng ở trên người Kiều Hãn Thời có sắc mặt càng tệ hơn ở phía sau, cô nói với Đào Tử Tỷ: "Tôi tin hay không không quan trọng, phiền ông đem lý do này giải thích cho Kiều tổng ở sau lưng ông nghe đi." Dương Dương buông tay, chỉ cho Đào Tử Tỷ xem, ở đây ai mới là chủ, ai mới là nắm toàn quyền sinh sát.
Khóe miệng Kiều Hãn Thời nở một nụ cười lạnh lẽo vô cùng: "Lại đây, tôi muốn nghe lý do mấy ngày cậu không đến công ty."
Dương Dương dứt khoát cầm cái ly trên tay mình rút lui khỏi văn phòng, đôi mắt to ngấn nước của Đào Tử Tỷ van xin cô ở lại. Dương Dương giả bộ như không thấy gì cả.
Thang máy vào giờ tan ca ngày thứ sáu luôn bị tắc nghẽn so với bình thường, ai nấy đều vội vàng sốt ruột giống như bọ chét, không thể yên tĩnh được một giây phút nào, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế* bắt đầu lây lan. Mỗi người đều có thói quen xem đồng hồ, xem đồng hồ xong thì bắt đầu nhắn tin.
*Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (tiếng Anh: Obsessive-Compulsive Disorder – OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng.
Thang máy tới tầng trệt, âm thanh này như cứu thoát mọi người đang bị trói buộc, bọn họ thở một hơi dài nhẹ nhõm, mau chóng ra khỏi thang máy, vội vã di chuyển về hướng của riêng mình.
Cảnh vật ngoài cửa sổ là con đường mỗi lần đến nhà của Nhan Hâm phải đi qua, Nhan Hâm chỉnh radio đến đài phát sóng nhạc dân gian truyền thống, một giọng nữ ngọt ngào từ từ cất tiếng hát. Người ngồi ở ghế phụ đang lên iPad tìm deal khuyến mãi, lầm bầm lầu bầu kế hoạch sắp sếp cho thứ bảy và chủ nhật.
Ăn buffet là một lựa chọn tốt, nhà hàng này được đánh giá cũng được, tôi đã đặt chỗ rồi." Dương Dương chỉ vào quảng cáo tiệc buffet của một nhà hàng, đặc biệt để ý xem phần giới thiệu.
Nhan Hâm quay đầu nhìn thoáng qua nói, "Nhà hàng đó ăn không ngon."
"Không ngon? Em ăn thử rồi à? Vậy tôi chọn lại chỗ khác, tôi sẽ hủy đặt chỗ trước đó. Đổi thành ăn lẩu thì sao?"
"Em cũng không muốn ăn, em sợ nóng." Nhan Hâm lại bỏ phiếu chống.
"Vậy thì tôi hết ý tưởng rồi, nhà hàng này ăn không ngon, nhà hàng kia cũng không ăn được, chẳng lẽ không có chỗ nào mà cả em và tôi đều có thể đồng ý sao?" Lời của Dương Dương làm cho Nhan Hâm quay lại nhìn cô một cách thắc mắc, "Dương giận cái gì?"
Dương Dương mở điều hòa đến mức gió mạnh nhất, nói: "Tôi không nghĩ ra được bất kỳ kế hoạch nào cho ngày mai."
"Ăn ở nhà không ngon sao?" Nhan Hâm thắc mắc hỏi.
Dương Dương đang giận lẫy: "Tôi muốn làm một cái gì đó lãng mạn chút." Cô muốn tạo ra kỷ niệm cho hai người, cùng nhau thử những thứ khác biệt, ăn những món mới lạ, nhìn thấy một nơi không giống đó giờ, sau này nhớ lại sẽ cảm nhận được những kỷ niệm này ùa về.
Thế nhưng hai người ở bên nhau cũng phải không phải dễ dàng như vậy, rất đúng với bài hát này, yêu nhau không phải dễ dàng như thế.
Ai cũng có thể nhận thấy bầu không khí làm cho tất cả mọi người đều không thoải mái, Nhan Hâm đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ, nếu như mình bị người ta phản đối, cảm giác đó chắc chắc rất khó chịu.
Nhan Hâm nói: "Vậy đi nhà hàng mà Dương đã đặt trước."
"Không cần." Giọng của Dương Dương rất nhẹ, nhẹ giống như là không khí vậy.
Nhan Hâm bối rối, im lặng một lúc sau nói: "Dương còn giận em sao?"
"Không có." Dương Dương chỉ vào ngã tư phía trước: "Đậu xe ở bên đường cho tôi."
"Làm gì?"
"Dừng lại." Dương Dương nói xong không để cho Nhan Hâm có thời gian phản ứng, chiếc xe dừng lại, cô liền mở cửa xe bước xuống. Nhan Hâm gần như nghĩ cô giận đến mức phải bỏ đi, lại cảm thấy cô có chút chuyện bé xé ra to.
Kết quả không phải Dương Dương bỏ đi, cô đi qua mặt trước đến bên cạnh cô, sau đó mở cửa xe mời Nhan Hâm đi ra khỏi xe, Dương Dương để cho Nhan Hâm ngồi vào ghế phụ, đổi lại chỗ ngồi của hai người.
Nhan Hâm bị bắt buộc ngồi vào ghế phụ, Dương Dương cài dây an toàn cho nàng, trong khi nàng vẫn còn đang bối rối không hiểu chuyện gì thì cô nói: "Tôi luôn có một kế hoạch, lúc nào đó sẽ bắt cóc em đi một tuần, bây giờ không làm thì còn đợi đến khi nào."
"Bắt cóc?" Nhan Hâm cho là mình nghe lầm, vì sao trong đầu Dương Dương luôn luôn có những suy nghĩ lạ lùng như vậy?
"Đúng vậy, là bắt cóc, lần này em không có quyền lợi phản đối, phải nghe tôi cả, nếu em không ngoan thì tôi sẽ trói em lại." Lúc Dương Dương cười thì răng sáng bóng lên, bọn cướp cười cũng xán lạn như vậy, còn người bị cô bắt cóc lại không có tâm trạng để cười.
Nhan Hâm nói: "Cái này không có vui một chút nào,