Editor: Ddil
"Cô và dì hai người quen biết nhau rất lãng mạn, năm đó khi cô du học tại Nhật Bản là ở nhà của dì, dì là giáo viên tiếng Nhật của cô, phụ trách chăm sóc cô. Trong thời gian du học, cô vô vọng mà yêu dì, sau đó còn vì dì mà về nước từ chối hôn ước." Nhan Hâm thuật lại chuyện xưa có chút kỳ diệu như tiểu thuyết. Có lẽ những câu truyện xưa truyền kỳ đều là do người bình thường viết, viết nhiều nên mới thành huyền thoại. Có lẽ đương sự cũng chưa từng biết rằng chuyện xưa của họ được đời sau kể lại thì đẹp đẽ như vậy.
"Chuyện sau này thì Dương cũng biết rồi, sau khi gây gỗ với người nhà thì cô và dì cũng không có trở về Nhật Bản. Thật ra dì cũng đoạn tuyệt quan hệ với gia đình của dì, hai người đến một đất nước mới để sinh sống, sau một khoảng thời gian cứ ở mỗi nước mà học tập." Nhan Hâm cảm thán vô cùng, thần trượng thời thơ ấu của nàng là Nhan Tang, cái tên tuyệt đối cấm kỵ ở Nhan gia lại là người anh hùng trong lòng nàng, sự dũng cảm của Nhan Tang làm cho nàng ngưỡng mộ.
Dương Dương nói: "Tôi đối với bà càng thêm phần kính trọng. Nếu như bà có thể ủng hộ chúng ta ở bên nhau, tôi sẽ càng thích bà."
"Em cũng không biết vì sao cô không vừa mắt Dương."
"Câu trả lời chỉ có một, là do tôi quá tốt, bà sợ tôi sẽ hoàn toàn cướp mất em, lúc đó em không còn chút nào thuộc về bà nữa, cho nên mới có cảm giác nguy cơ." Dương Dương sẵn tiện tự khen mình luôn.
Dương Dương nhận lấy nước ấm Nhan Hâm đưa tới, thuốc để trong lòng bàn tay, sau đó ngước cổ lên nuốt ực một hơi, uống miếng nước để nuốt xuống thứ thuốc đắng muốn chết đi được.
Uống thuốc xong thì sau đó Dương Dương nhíu mày, cô nói với Nhan Hâm: "Tôi đã bao giờ nói với em là tôi ghét uống thuốc hay chưa?"
"Không có, nhưng mà bây giờ thì em biết rồi." Nhan Hâm mỉm cười, nàng nói: "Biểu hiện uống thuốc của Dương y chang Tòng An. Con bé cũng không thích uống thuốc, hơn nữa nếu có người uống thuốc bên cạnh con bé, con bé sẽ cảm thấy khó chịu giống như chính mình đang uống vậy."
"Tòng An là một đứa trẻ ngoan." Dương Dương kê đầu tựa lên trên đầu gối Nhan Hâm, tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào.
"Dĩ nhiên, dù sao Tòng An cũng là con em mà." Nhan Hâm vuốt ve mái tóc mài mềm mại của Dương Dương, nghĩ thầm có đôi khi Dương Dương cũng như một đứa trẻ, gợi dậy tình cảm mẫu tử trong nàng, chỉ muốn ôm thật chặt người trước mắt vào lòng.
"Tôi cũng muốn làm con em." Dương Dương mở to mắt nhìn nàng. Muốn được nàng ôm vào trong lòng chở che, nghe tiếng nàng nhẹ nhàng quan tâm.
"Thôi đừng, em sợ về sau sẽ có chướng ngại trong lòng." Nhan Hâm cũng không có loại sở thích đặc biệt này.
Dương Dương cười khúc khích, hôn vào đùi nàng, nói: "Mẹ, con muốn uống sữa."
Nhan Hâm vội đẩy cô ra, nói: "Em nghiêm túc đó, sau này không được đùa giỡn như vậy nữa."
"Vậy để tôi đổi lại, thân ái, tôi muốn hôn em." Dương Dương trong lúc Nhan Hâm muốn rời khỏi phạm vi thế lực của cô thì cầm tay Nhan Hâm lại, cô kéo Nhan Hâm lên giường, dùng sức cả người giam cầm nàng.
Hơi thở nóng hừng hực thổi trên mặt, cứ như đang tiếp xúc với một ngọn lửa, trực giác nói cho Nhan Hâm biết bây giờ nguy hiểm, ở gần lửa sẽ bị ngọn lửa thiêu đốt.
Môi Dương Dương đặt trên môi nàng, nhiệt độ cơ thể cao đến mức làm cho cả người Dương Dương giống như lò lửa, thậm chí lưỡi cũng đặc biệt nóng hơn.
Đôi môi bị Dương Dương mút vào vẫn còn vương lại hơi ấm, giống như bị lửa hôn qua vậy.
Tay Nhan Hâm đặt ở ngực Dương Dương, thì thầm: "Dương nóng quá." Nóng như muốn thiêu cháy.
Dương Dương nói: "Cả người tôi đều nóng muốn chết, em có muốn sờ thử hay không?"
"Dương vẫn còn đang bệnh nên nghỉ ngơi cho tốt." Nhan Hâm không đồng tình hành vi buông thả của cô.
Dương Dương ôm chặt Nhan Hâm vào lòng, "Vậy để cho tôi ôm em, tôi hứa sẽ không làm chuyện xấu."
Tay của Nhan Hâm vô thức vuốt ve lưng Dương Dương. "Ngoan, vậy thì được."
"Hâm, em xác định không muốn tôi gọi em là mẹ sao?" Dương Dương ngẩng đầu mỉm cười nói với nàng, kết quả là Nhan Hâm thẹn quá thành giận nhéo cô một cái. Tự làm tự chịu.
Bệnh của Dương Dương kéo dài suốt ba ngày mới khỏe lại, cô bình thường không bị bệnh mà hễ bị là sẽ không dể dàng khỏe lại, uống thuốc đắng ba ngày cuối cùng cũng thấy có kết quả.
Dương Dương làm nhiều việc lại còn làm cơm tối của hôm nay, Nhan Hâm cầm theo túi mua sắm, cởi giầy cao gót ra ở cửa, bỏ cái chìa khóa vào trong chén nhỏ, âm thanh leng keng nói cho Dương Dương biết nàng đã về.
Dương Dương khoác tạp dề đi ra từ bên trong, nói: "Em về rồi. Đợi ba phút nữa là có thể ăn cơm."
"Ừ. Còn có một chuyện em đã nói với Dương, ngày mai dì sẽ đến đây."
"Dì? Của em hay là của tôi?" Dương Dương suy nghĩ, từ khi nào mà cô có dì.
Trước khi Nhan Hâm tỏ thái độ tức giận thì trong đầu Dương Dương đã hiện ra một người, bạn gái của Nhan Tang.
"À, bà ấy à, khi nào thì đến đây, tôi rất muốn gặp bà ấy."
"Trùng hợp, dì cũng muốn gặp Dương." Nhan Hâm mỉm cười nói với Dương Dương.
Nhan Hâm và Dương Dương cùng đi đón máy bay, hai người nhanh chóng gặp được dì Anh Tử mà Nhan Hâm đã nhắc đến.
Đó là một người phụ nữ có tuổi, vóc dáng nhỏ nhắn, dáng vẻ gợi cho người ta nghĩ đến hình ảnh của một cô gái trẻ. Mái tóc đen được vấn thành búi, cổ đeo chiếc vòng cổ ngọc trai, sườn xám liền thân tôn lên nét thanh lịch lại truyền thống.
Bà cầm hành lý đứng trong dòng người lại như thiếu mất cảm giác an toàn, hai tay bà nắm chặt tay kéo hành lý, đối với với thế giới xa lạ không biết theo ai.
Bà để ý thấy Nhan Hâm và Dương Dương, nhưng không chắc chắn có phải người mà bà muốn tìm hay không, lúc Nhan Hâm gọi tên bà thì bà bà liền tỏ thái độ vui vẻ.
Nhan Hâm giang hai tay ra ôm lấy dì Anh Tử, dì Anh Tử vì Nhan Tang đến làm phiền hai người mà xin lỗi.
Anh Tử thật sự rất sợ người ngoài, sự tự kỷ của bà cũng có mức độ, mấy năm qua cũng là vì ở bên Nhan Tang bà mới đồng ý cùng Nhan Tang đi khắp thế giới. Mà một khi không có Nhan Tang, bà vốn không có can đảm đối mặt với đám đông. Cũng đã mấy chục năm bà không có tới Trung Quốc, chỉ có một lần duy nhất tới đây để đi đến nhà của Nhan Tang, nỗi sợ hãi của bà là có thể hiểu được.
Trên đường trở về, Anh Tử luôn luôn quan tâm cuộc sống của Nhan Hâm, thái độ của bà với Dương Dương không giống như Nhan Tang. Bà ủng hộ lựa chọn của Nhan Hâm, khiến cho Dương Dương thật lòng thấy thích Anh Tử.
Hai người đưa Anh Tử đến Nhan gia, Anh Tử do dự trước cửa mà không biết có nên đi vào hay không. Bà dừng bước chân, Nhan Tang từ trong nhà đi ra mở cửa, Anh Tử vẫn không chịu đi tới trước.
Nhan Tang nói với bà: "Sao em còn không vào?"
Anh Tử lắc đầu: "Mẹ của chị từng nói với em, không cho em bước vào lại Nhan gia dù chỉ một bước. Em đi vào chính là xúc phạm tới mẹ chị..."
"Bà đã sớm tha thứ cho em, sẽ không có xúc phạm như em vừa nói. Vào đi, tôi dẫn em đi gặp gặp em trai của tôi." Nhan Tang nắm tay Anh Tử kéo vào Nhan gia.
Nhan Hâm và Dương Dương đi theo phía sau hai người vào Nhan gia.
Cố Thư Nhã bị sốc khi nhìn thấy Anh Tử và Nhan Tang tay trong tay đi vào, lại nhìn Nhan Hâm và Dương Dương. Bà dằn lòng không được mà quay đầu đi, tình cảnh này bà không muốn nhìn.
Nhan Dung vỗ nhẹ tay bà, nói: "Thư Nhã, cởi mở một chút."
Mọi người lần lượt ngồi xuống, ai nấy đều không nghĩ tới phá vỡ sự im lặng của Cố Thư Nhã, vì thế tất cả mọi người đều tập trung uống trà.
Cố Thư Nhã cảm thấy không được, cứ tiếp tục im lặng như vậy bà sẽ thấy khó thở. Bà nói với Anh Tử: "Chị vừa tới sao?"
"Phải, là chuyến bay sáng nay."
Thái độ tôn trọng lịch sự của Anh Tử làm cho Cố Thư Nhã sợ hãi, bà nói: "Không có gì, chị cứ xem đây là nhà của chị, đừng khách sáo."
"Cám ơn em."
Sau đôi ba câu nói chuyện phiếm, Cố Thư Nhã mời hai người đi nghỉ ngơi, mà bà để Nhan Hâm và Dương Dương ở lại, bà hy vọng cùng hai người nói chuyện đàng hoàng.
Nhan Hâm và Dương Dương ngồi ở trước mặt Cố Thư Nhã, bà thật sự nhìn hai người một lúc lâu, nói: "Mấy ngày này, ba con vẫn luôn khuyên nhủ với mẹ, hơn nữa chuyện đã xảy ra trên người cô con, làm cho mẹ cảm thấy nếu mẹ tiếp tục phản đối thì chắc chắc sẽ trở thành một người ác."
"Mẹ, xin đừng nói như vậy."
"Mẹ không phản đối hai đứa, nhưng cũng sẽ không ủng hộ hai đứa. Đây là thái độ của mẹ, cũng mong con và Dương Dương có thể hiểu được mẹ." Đây cũng là giới hạn cuối cùng của Cố Thư Nhã. Cho nên bà hi vọng hai người tha thứ cho bà không thể làm một người có tư tưởng được khai sáng, điều bà có thể làm chính là không phản đối, bà vẫn còn cần thời gian để tiếp nhận.
"Chúng con hiểu được." Dương Dương nói, đi được đến bước này, hai người cũng đã đủ vui vẻ, nhưng mà hai người tin rằng không bao lâu sau Cố Thư Nhã sẽ đồng ý. Thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Cố Thư Nhã bởi vì lời nói tiếp theo mà trở nên nghiêm túc: "Mẹ muốn đưa ra vài yêu cầu, hi vọng hai đứa có thể làm được, nếu hai đứa không thể làm, mẹ sẽ tiếp tục phản đối."
"Mẹ, mẹ cứ nói."
Dương Dương và Nhan Hâm đều trở nên nghiêm túc.
"Mẹ có tìm hiểu, hai đứa không thể kết hôn, nhưng không kết hôn không có nghĩa là không có ràng buộc. Mẹ không muốn thấy hai đứa lăng nhăng, mẹ tin con gái mẹ không phải là một người lăng nhăng. Nhưng mà Dương Dương, mẹ không có cách nào tin tưởng con. Nếu con có quen ai khác ở ngoài... mẹ hi vọng con sẽ lập tức rời khỏi con gái của mẹ." Bảo vệ con là bản năng của mỗi một người mẹ, trong khi dự tính chuyện sẽ gây hại tới con gái mình, Cố Thư Nhã có một cái nhìn đề phòng.
"Dì à, con người bị chi phối theo bản năng của động vật, nếu con không thương Nhan Hâm, cho dù là kết hôn cũng sẽ không nghiêm túc, sự ràng buộc của hôn nhân cũng không có ý nghĩa lớn lao như dì nghĩ. Con tin là mỗi một người có thể ở ở bên một người khác bền vững cả đời thì chỉ có tình yêu. Mà con thì yêu Nhan Hâm."
"Hoa ngôn xảo ngữ*." Cố Thư Nhã hừ khinh khỉnh.
*Hoa ngôn xảo ngữ: lời đường mật giả dối.
Trên trán Dương Dương chảy xuống nhiều mồ hôi lạnh, có vẻ như mẹ vợ này có chút khó lấy lòng.
"Còn nữa, tuy rằng hai người sống chung, tiền bạc là phải tính rõ ràng, không thể để cho Hâm Hâm chịu thiệt thòi."
"Mẹ, lời này của mẹ thật là..."
"Dì, con hiểu được suy nghĩ của dì, hai người ở bên nhau nếu không nói chuyện tiền bạc, cũng