Editor: Ddil
Biểu hiện của Tòng An ở trên bục đáng được khen ngợi, tuổi còn nhỏ nhưng lúc đối mặt với mọi người lại không sợ hãi, thong thả bình tĩnh, tương lai là không có giới hạn.
Lần đầu tiên Dương Dương cảm thấy tự hào vì một đứa trẻ không có cùng huyết thống với mình, như thể niềm vinh dự này có liên quan đến cô, cô cảm nhận được cái gì gọi là cảm động lây.
Cô thật lòng vui vì Tòng An, tự hào về cô bé, lúc Tòng An đi từ trên bục xuống thì Dương Dương ôm chặt lấy cô bé.
"Con đúng là một thiên tài." Dương Dương ra sức hôn lên má Tòng An.
Tòng An cũng nhiệt tình hôn trả lại cô, biểu hiện của hai người làm hơi quá làm người khác phải lén nhìn.
Nhan Hâm ở một bên nói: "Được rồi, được rồi, dừng ở đây, son môi của Dương dính hết lên mặt con bé rồi." Nhan Hâm lấy khăn tay ra lau đi vết son trên mặt Tòng An.
Hai người ồn ào như hai đứa trẻ, Dương Dương ở trước mặt Tòng An luôn luôn làm ra dáng vẻ của một chị gái lạc quan tích cực, nhìn thấy hai người ở chung hòa hợp, trong lòng Nhan Hâm cũng thấy hạnh phúc.
Hôm nay Phạm Động Đồng cũng đã khóc rất nhiều lần, may mắn cố gắng không để mấy bạn nhỏ nhìn thấy.
Cô ấy cầm máy ảnh chụp lại, dùng loại máy chụp Fuji Polaroid, hình sau vài phút là có thể lấy ra được rồi. Các bạn nhỏ cầm hình huơ liên tục, chơi rất vui vẻ.
Phạm Động Đồng đi tới trước mặt ba người, nói: "Mọi người chụp ảnh lưu niệm với nhau nào."
"Được." Dương Dương rất chủ động tạo kiểu chụp hình, cô ôm lấy Tòng An, nhích gần vào Nhan Hâm. Nhan Hâm cũng chủ động dựa lên người Dương Dương, ba người nhanh chóng vào chỗ, Tòng An khoác lên vai hai người, như thể gắn bó lại thành một khối.
"Được rồi, nhìn bên này." Tách một tiếng, máy đã chạy ra hình, Phạm Đồng Đồng trao hình vào tay Tòng An nói với cô bé phải cất giữ cẩn thận.
Nói xong thì ôm mũi đi, xem ra cô ấy hôm nay vẫn còn phải khóc một trận.
Nhan Tòng An thuận lợi tốt nghiệp trường mầm non, Nhan gia tự nhiên chuẩn bị để ăn mừng.
Lần này không nói rõ sẽ mời Dương Dương đến, chẳng qua ở trong điện thoại nói có làm một bàn rất nhiều đồ ăn, đến thêm một vài người cũng không sao.
Cái này chẳng khác nào đi quanh co lòng vòng nói Dương Dương muốn qua cũng được, chúng ta sẽ không đuổi Dương Dương đi.
Nhan Hâm tự nhiên hiểu là như vậy.
Nàng gọi Dương Dương đến Nhan gia, Dương Dương trên đường đi rất bất an, cô lấy điện thoại ra không sừng soi bộ quần áo trông rất đẹp của mình.
Nhan Hâm nói: "Dương đừng lo lắng, mẹ của em sẽ không đuổi Dương đâu."
"Nếu bà đuổi em thì sao?" Dương Dương hỏi.
"Sẽ không." Nhan Hâm nói.
"Nếu như thật sự là vậy thì sao?"
"Em và Dương cùng nhau trở về." Tóm lại sẽ không để cho một mình Dương Dương chịu khổ.
Dương Dương suýt nữa bởi vì kích động mà ôm lấy Nhan Hâm, cô có thể cho rằng lời này là lời ngon tiếng ngọt không? Nếu như là vậy, Nhan Hâm chắc chắn rất hiểu lòng cô, biết cô muốn thì thì sẽ nói cái đó cho nghe.
Lý Tường cũng ở Nhan gia, Nhan Hâm sau khi nhìn thấy anh ta thì bị sốc.
Anh ta giống như khách của Nhan gia thoải mái ngồi trong phòng khách, uống trà nói chuyện với Nhan Dung.
Sau khi Nhan Hâm và Dương Dương đi vào, Lý Tường vẫn nhìn hai người, cho đến khi hai người đi đến trước mặt anh ta.
"Sao cô ta lại ở đây?" Lý Tường nghi ngờ hỏi Nhan Hâm.
"Tôi lại muốn biết sao anh ở trong nhà của tôi." Nhan Hâm hỏi lại.
Cố Thư Nhã bưng trái cây tới, nhìn thấy hai người vừa gặp mặt liền tranh cãi, vội đi ra xoa dịu: "Hâm Hâm, đừng gấp, ngồi xuống uống nước trái cây."
"Mẹ, tại sao anh ta lại ở đây?"
Cố Thư Nhã nhìn Nhan Hâm không hài lòng: "Nói như thế nào cũng là ba của Tòng An , Tòng An tốt nghiệp thì sao nó có thể không đến."
"Mẹ, con không phải có ý này. Ý con là sao mẹ không nói cho con biết trước."
Cố Thư Nhã tránh né cái nhìn: "Mẹ nghĩ con nên tự biết."
Lý Tường nói: "Là tự tôi muốn đến, tôi muốn đến gặp Tòng An một chút."
Cố Thư Nhã và Nhan Dung có việc nên tránh sang một bên, Dương Dương cũng đi vào bếp giúp đỡ, trong phòng khách chỉ còn lại hai người.
Lý Tường nhìn bàn cờ, ánh mắt cũng không có rời khỏi mấy quân cờ đen và trắng, anh ta nói: "Vừa nãy tôi cũng đến trường mẫu giáo. Ở đó tôi thấy em và đồng nghiệp chụp ảnh với nhau."
Ánh mắt Nhan Hâm hiện lên sự đề phòng. Bình tĩnh lúc này càng giống như sự yên lặng trước bão táp.
"Đồng nghiệp của em? Thật ra em đang gạt tôi phải không? Mỗi lần nhìn thấy em, bên cạnh em luôn có cô ta. Nếu là đồng nghiệp, thì cũng trùng hợp nhiều lắm." Lý Tường nói chuyện với quân cờ chứ không phải Nhan Hâm, anh ta giống như đang tự lầm bầm làu bàu, vẻ mặt khiến người ta thật khó nắm bắt.
Nhan Hâm nghĩ chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ không thể che giấu, chỉ còn là vấn đề thời gian.
"Tòng An nó rất thích đồng nghiệp này của em, sự yêu thích này khiến tôi cảm thấy kỳ lạ. Nó không thích gần gũi người khác, đến cả ba ruột như tôi, nó đối với tôi cũng chỉ có lễ phép, không thích làm nũng. Tư Nghiên vẫn luôn nghĩ cách lấy lòng Tòng An, nhưng cho dù làm như thế nào cũng không thể khiến nó thích cô ấy. Người gần gũi với Tòng An nhất là em, tôi hiểu được, bởi vì em là mẹ của nó. Nhưng còn cô ta là sao?"
"Lý Tường, anh đã biết câu trả lời, đừng hỏi tôi." Nhan Hâm bình tĩnh nói.
Lý Tường từ từ quay lại, khi nhìn thấy vợ trước xinh đẹp chín chắn của mình, khóe miệng cười có chút mỉa mai: "Thật ta tôi chẳng biết gì cả, nhưng nhìn thái độ của em lúc này, tôi nghĩ tôi đã tìm được câu trả lời, cô ta không phải bạn bình thường của em phải không."
"Phải." Nhan Hâm nhìn phía trước, điều nên biết, cuối cùng cũng sẽ phải biết.
"Có phải trước khi chúng ta ly hôn cô đã quen cô ta? Cô luôn miệng nói không có tình cảm với tôi, nhưng thực tế là cô đã sớm thông đồng cùng một chỗ với cô ta!" Lý Tường kích động bắt lấy tay nàng, các ngón tay siết chặt cổ tay nàng.
Nhan Hâm nhíu mày, nàng cảm thấy được xương của mình sắp bị anh ta nắm gãy.
"Không có."
"Hôn nhân của chúng ta ở trong mắt cô rốt cuộc là cái gì, chỉ là để che dấu việc xấu của các người sao? Cô xem tôi là cái gì, là đồ ngốc hay là thằng ngu?"
"Lý Tường, anh tỉnh táo lại dùm, tôi tôn trọng hôn nhân của chúng ta và tôi chưa từng phản bội anh."
"Cô nghĩ rằng tôi còn có thể tin cô sao? Cô là đồ dối trá!" Lý Tường kéo Nhan Hâm lại gần, sự căm phẫn của anh ta giống như một ngọn lửa bùng cháy thêu đốt mắt Nhan Hâm.
Nhan Hâm nhướng mắt lên, nhìn thấy được sự tức giận ở trong mắt Lý Tường.
Nhan Hâm nhìn thẳng vào ánh mắt anh ta, nàng rộng lượng nói: "Tôi không có lừa anh, tuy rằng tôi không thương anh, nhưng mà tôi chưa từng phản bội anh."
Dương Dương nhìn thấy tình hình ở phòng khách liền vội vàng chạy tới, cô đẩy Lý Tường ra, kéo Nhan Hâm ở trước mặt anh ta ra xa.
Hình ảnh hai người cùng một chỗ làm tổn thương con tim Lý Tường.
Lý Tường không chút hoang mang chỉnh lại bộ vest để che dấu kinh ngạc trong lòng.
Dương Dương nói: "Nói như thế nào thì anh cũng là khách, ở trong nhà của chủ mà động tay động chân thật không giống một quý ông chút nào."
Lý Tường nói: "Ở đây, cô cũng là khách mà thôi." Hơn nữa, trước đây anh ta còn là con rể của Nhan gia, so với Dương Dương ở trước mắt không có thân phận gì hết thì hơn gấp trăm lần, Dương Dương lấy thân phận gì để ý tới anh ta?
Dương Dương sửng sốt, nói: "Thì đã sao, đánh phụ nữ thì là thứ đàn ông gì."
"Tôi có phải đàn ông hay không, người phía sau cô hiểu rõ nhất." Lý Tường ức chế nói với giọng điệu đay nghiến của mình, anh ta vừa thấy hình ảnh hai người ở cùng nhau là muốn điên rồi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà vợ của anh ta sẽ yêu thương một người phụ nữ còn ở chung với cô ta, thà rằng cho anh ta biết vợ mình yêu đàn ông thì còn thấy tốt hơn, còn đằng này, anh ta bắt đầu nghi ngờ cuộc hôn nhân của mình, có phải... nó chỉ là một sự che dấu của Nhan Hâm mà thôi.
Dương Dương nheo mắt lại, "Anh im miệng..."
"Đủ rồi, Lý Tường, lần này mời anh ra khỏi nhà tôi." Sự nhẫn nại của Nhan Hâm đã tới giới hạn, nàng lớn tiếng bảo Lý Tường đi.
Lý Tường cất bước bỏ đi, bước chân dừng lại bên cạnh Nhan Hâm, Lý Tường nói với Dương Dương: "Các người quen nhau từ lúc nào?"
"Cách đây không lâu." Dương Dương trả lời.
"Khi đó cô yêu ai?" Câu hỏi này này, Lý Tường là hỏi Nhan Hâm.
"Tôi không yêu ai cả." Ánh mắt của Nhan Hâm nói cho Lý Tường biết đây là nói thật.
Lý Tường không tin: "Cô thật sự không yêu tôi một chút nào?"
"Có một chút, nhưng không đủ khiến cho tôi muốn sống cùng anh cả đời." Nhan Hâm chân thành.
Lý Tường nói với cái giọng tự mỉa mai: "Giỏi lắm, cô lấy tình cảm của người khác ra đùa bỡn như món đồ chơi, chắc hẳn rất hả hê hả?"
"Xin lỗi!" Nhan Hâm thấy có lỗi.
"Cô đừng nói xin lỗi, tôi không nhận." Lý Tường sải bước đi.
Nhan Hâm nhìn bóng lưng của anh ta mà chìm vào trong suy nghĩ, Dương Dương nắm nhẹ tay nàng: "Anh ta nghi ngờ em?"
"Không sao, em không thẹn với lương tâm. Anh ta chỉ là không chấp nhận có người không yêu mình. Anh ta là một người đàn ông kiêu ngạo như thế..."
"Đủ rồi, tôi không muốn nghe em nói em hiểu anh ta nhiều như thế nào." Dương Dương vừa nghĩ tới những lời cái tên đàn ông chết tiệt Lý Tường đó nói thì vẫn còn một bụng tức, dựa vào cái gì mà đứng ở đây nói chuyện với cái giọng điệu ra vẻ như quen thuộc với Nhan Hâm dữ lắm. Nếu không phải Nhan Hâm nắm chặt tay cô không cho cô ra tay, cô đã sớm cho anh ta một đấm.
"Được, em không nói." Nhan Hâm nhẹ giọng nói.
"Lý Tường đi đâu rồi, không phải mới nãy còn ngồi ở đây sao?" Cố Thư Nhã nghi ngờ hỏi.
"Anh ta đau bao tử nên đi về nhà." Dương Dương mỉm cười nói với Cố Thư Nhã, cô nhận lấy đồ ăn trong tay Cố Thứ Nhã, đem để trên bàn.
Cố Thư Nhã cũng biết chuyện không phải như vậy, nhưng cũng đủ khôn ngoan nên không có hỏi tiếp, sau đó gọi tất cả mọi người đến ăn tối.
Trên bàn ăn, biểu hiện của Nhan Hâm, Tòng An lại thêm một Dương Dương nữa thật sự giống như người một nhà.
Sự thân thiết tự nhiên như vậy là cái mà bà và Nhan Hâm không có.
Cố Thư Nhã không thể không ghen tị, Tòng An đối với bà ngoại này cũng chưa từng quan tâm nhiều như vậy... "Bà ngoại, ăn nhiều đồ ăn vào." Tòng An gắp thức ăn vào trong chén của Cố Thư Nhã.
Dương Dương đắc ý nháy mắt với Nhan Hâm, nói cho nàng biết đây là kiệt tác của cô, Nhan Hâm đá cô ở dưới bàn, ý nói cô đừng làm mấy động tác nhỏ như vậy.
Dương Dương không có phản ứng, Nhan Hâm lại đá, Nhan Dung ngẩng lên khỏi chén cơm, bình tĩnh nói: "Hâm Hâm, con đừng đá nữa, đó là chân của cha."
Một luồng hơi nóng lan khắp hai má Nhan Hâm, Nhan Hâm vùi mặt vào trong chén, không tính lại ngẩng lên.
Nét cười trên mặt Dương Dương chưa từng phai mờ đi.
*********
Đàm phán với Hứa Hiền Vũ là ở trong nhà của Hứa Hiền Vũ, Lisa ngồi bên cạnh Dương Dương, ngồi gần cô hơn so với Hứa