Editor: Ddil
Dương Dương nhớ rõ mình có một lần đã nói câu 'có nợ phải đòi', bản thân cô còn nhớ rất rõ ràng, không biết Nhan Hâm có nhớ hay không.
Điều đầu khi về nhà là nhà nghỉ ngơi hai ngày, thể chất của Dương Dương vừa mới hồi phục đã muốn đòi lại món nợ Nhan Hâm còn thiếu cô.
Nhan Hâm xuống dưới lầu mua sữa đậu nành, trở về lại bận rộn nấu cháo làm bữa sáng ở trong bếp
Chuyện gì cũng làm xong cả rồi, thời gian còn sớm, Dương Dương vẫn đang ôm chăn ngủ.
Nhan Hâm kéo rèm cửa, muốn dùng ánh sáng mặt trời đánh thức Dương Dương, ánh mặt trời rọi lên mông cô, Dương Dương còn chưa chịu dậy.
Nhan Hâm đợi một lúc không thấy cô tự giác thức dậy, đành phải chủ động đến đánh thức cô.
Nàng nói với Dương Dương: "Nếu không thức dậy sẽ không còn bữa sáng để ăn đâu."
Dương Dương vẫn không nhúc nhích. Nhan Hâm lại nói: "Buổi sáng bị đói bụng, cũng đừng đổ lỗi cho em."
Dương Dương vẫn không phản ứng. Loại tình huống này chỉ có một cách giải thích, Dương Dương đang giả bộ.
Nhan Hâm nhìn thấu lớp ngụy trang của cô, nói: "Được rồi, nếu Dương không ăn thì em cũng không ép."
Nàng đứng dậy đưa lưng về phía Dương Dương, mới đi được một bước, Dương Dương nhanh nhẹn trở mình, hai tay vịn eo của nàng, ôm chặt lấy nàng.
Dương Dương nói: "Tôi chỉ muốn ăn em."
Nhan Hâm nghĩ rằng cô đang nói giỡn nên nói: "Dương đói đến đầu óc không tỉnh táo à?" Mái tóc dài của Dương Dương dán vào chân nàng, giống như rong biển mềm mại quấn lấy tay chân nàng.
Dương Dương ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn ngập tính chiếm hữu: "Em phải chịu trách nhiệm cho tôi ăn no." Cô kéo vạt áo sơ mi của nàng ra, cởi bỏ nút quần tây của nàng.
Cho đến khi khóa quần bị kéo xuống, Nhan Hâm mới nhận ra được Dương Dương là nghiêm túc.
"Buổi tối không được sao?"
"Em có thấy tôi để bữa sáng tới tối ăn bao giờ chưa? Hơn nữa buổi tối cũng không phải không ăn." Dương Dương nói mấy lời này giống như một tên biến thái có ham muốn tình dục bất tận.
Quần của Nhan Hâm đã bị kéo đến dưới mông, hai tay Dương Dương cùng lúc cởi xuống, nàng chỉ còn lại một cái quần lót nhỏ màu đen. Áo sơ mi trên người Nhan Hâm vẫn gọn gàng, phần dưới cơ thể đã sớm mất đi sự che chắn, có cảm giác buông thả nói không lên lời. Nàng nhìn thấy bản thân phản chiếu trong món đồ bằng kim loại trên đầu giường, gương mặt đầy dục vọng, thật ra nàng cũng đang đói bụng không phải sao.
Tay Dương Dương đùa nghịch đóa hoa ướt át ở giữa hai chân nàng, đầu lưỡi xoay quanh rốn của nàng, tận tình thưởng thức bữa sáng thịnh soạn này.
Eo Nhan Hâm vừa nóng vừa tê rần, gần như muốn đứng không vững, đầu gối đang run rẩy, cả người cũng run, giống như ngọn nến trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Dương Dương rất thích tư thế này, không có ý muốn thay đổi. Cơ thể Nhan Hâm nghiêng về trước, đưa tay vịn vai Dương Dương càng đẩy cô về phía giữa hai chân mình.
Dương Dương nói một cách không rõ ràng: "Chúng ta phải nhanh lên. Nếu không sẽ muộn..."
"Ưm... Không phải đều do Dương quyết định sao?" Hai tay Nhân Hâm dùng sức nắm chặt vai Dương Dương, chỉ là do truyền đến từng đợt khuấy động kèm theo co giật mãnh liệt hơn.
Gần như muốn xoắn vào linh hồn của nàng, đầu gối của Nhan Hâm từ từ gập cong, nửa người trên sắp ngả nhào đè lên người Dương Dương.
Dương Dương trở mình, lần này là cô nằm trên giường, đầu ở mép giường, mà hai chân Nhan Hâm ở hai bên đầu cô. Tư thế này khiến cho cô trông giống như một kẻ háu ăn vô độ, mà Nhan Hạm thì rơi vào trong sự xấu hổ cùng cực. Nàng lắc vòng eo mềm mại theo đầu lưỡi di chuyển của Dương Dương, rõ ràng là không muốn làm như vậy, nhưng cơ thể thì không thể dừng lại.
Chăn trên người Dương Dương bị tụt xuống giữa đùi, cơ thể Nhan Hâm ngã người về phía trước, đè lên người Dương Dương. Nàng xốc chăn của Dương Dương lên, đi vào khe núi nóng ướt của cô.
Cảm giác của Dương Dương cũng không yếu hơn so với Nhan Hâm, từ sớm đã rất rối loạn, đợi đến khi Nhan Hâm chạm đến nơi ẩm ướt của cô, hai chân Dương Dương liền run lên.
"Phải nhanh chút..." Dương Dương thỉnh thoảng lại kêu lên, Nhan Hâm cảm thấy câu này sao không nói với chính cô mà lại nói với nàng, tâm trạng gấp gáp không thể đợi được nữa này của Dương Dương được thể hiện một cách toàn diện.
Nhan Hâm từ ngoài đi vào chỗ sâu bên trong cô, nhận được sự bao bọc nhiệt tình sau đó mới bắt đầu có nhịp điệu nhịp nhàng. Hai chân của Dương Dương khi thì mở ra khi thì khép lại, cơ thể ở dưới người nàng mà vặn vẹo, tất cả những chuyện này chứng minh Dương Dương và nàng đều đắm chìm trong đó như nhau.
Tiếng rên rĩ ưm a quyến rũ của hai người hòa quyện vào nhau, động tác càng lúc càng nhanh, lực tay cũng tăng lên. Cho đến khi có một cảm giác tê dại bắt đầu lan ra từ eo trở xuống, rồi lan rộng khắp toàn thân. Gần như cùng lúc thở dài, rơi vào trong sự mất hồn ngắn ngủi.
Hai người mệt lả nằm sấp ôm nhau, áo sơ mi trên người Nhan Hâm đã bị nhàu nát. Nàng không thể không nhíu mày, đối với chuyện không thể kiểm soát được bản thân, tỏ ra không hài lòng.
Nhìn giờ giấc thì thật ra cũng không phải quá lo lắng, chỉ là cần tăng tốc hơn bình thường thôi.
Hai người kề sát nhau, hơi thở gần nhau, hà hơi giữ ấm cho nhau*, thời gian lắng đọng làm cho lòng người chậm rãi mở ra, như chìm vào trong nước, biến thành hai con cá, hiện thực lại giống như là một cái lưới lớn vớt hai người ra khỏi mặt nước.
*Tương nhu dĩ mạt: điển tích trích trong "Trang Tử. Đại tông sĩ"." Nghĩa bóng là hai con cá sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn đã dùng miệng thổi bóng khí giữ ấm cho nhau. Nghĩa đen là hoạn nạn giúp đỡ lẫn nhau.
Không kịp ăn sáng đã sửa soạn đến công ty, rồi dùng bữa sáng đầy đủ tại công ty.
******
Sau khi Lâm Hữu Thời hỏi qua ý kiến của Kiều Hãn Thời để sắp xếp thì đã hẹn ngày mời cô đi ăn. Địa điểm ăn là nhà của Lâm Hữu Thời, buổi hẹn đầu tiên cô ấy lại chọn ở nhà riêng của mình, chuyện này khó tránh khỏi sẽ làm Kiều Hãn Thời suy nghĩ lung tung.
Nhà Lâm Hữu Thời cách công ty Kiều Hãn Thời hơi xa, cô dựa theo địa chỉ Lâm Hữu Thời đưa cho rồi tìm tới được một căn nhà nhỏ có chút cũ kỹ. Ấn tượng đầu tiên là ở đây thật sự yên tĩnh, cây già thành bóng mát, tường được bao phủ bởi thường xuân Boston*, đến cả cây trúc đào dùng để làm cảnh ven đường cũng đã có thể mọc cao đến lầu hai lầu ba., nói lên được chúng nó đã ở đó được một khoảng thời gian.
*Tên khoa học là Parthenocissus Tricuspidata, còn có tên gọi khác là dây leo Nhật Bản. Hay còn gọi là Boston-ivy.
Kiều Hãn Thời đến có hơi sớm, sớm hơn nửa tiếng so với thời gian dự kiến, một là không muốn bị trễ, nhưng thật ra cũng là chỉ để xem xét Lâm Hữu Thời kỹ càng, thông qua việc xem hoàn cảnh sống của cô ấy mới biết được cô ấy là người như thế nào.
Nhà Lâm Hữu Thời không có chuông cửa, Kiều Hãn Thời gõ mấy cái lên cửa, cánh cửa mở ra ngay lập tức.
Một tay Lâm Hữu Thời cầm xẻng xào một tay cầm sách, không có nhìn rõ người đứng ở cửa là ai, trái lại còn tập trung xem sách: "Sao đến giờ mẹ mới tới, không phải nói mười một giờ..."
"Ai* đến trễ?" Trên mặt Kiều Hãn Thời tuy mang theo nụ cười, nhưng trong lòng lại không hề mỉm cười.
*Do cách xưng hô của TQ không phân biệt từ rõ ràng như tiếng Việt mình, nói với ai cũng cứ "ni" làm tới thôi, nên chị Kiều nghe không biết được người được người đó là ai, cứ tưởng là bạn nào đó chứ ko biết là mẹ nên mới hỏi.
Lâm Hữu Thời mặc áo thun tay ngắn màu xanh da trời và quần jeans rộng, chân mang dép đi trong nhà, tóc mới tắm xong còn ướt, nặng nề rũ xuống, có một điều kì diệu là gương mặt mang cặp kính gọng đen lại không hề bị rám nắng.
Cô ấy sau khi cởi bỏ đồng phục cảnh sát thì dịu dàng hiền hòa hơn nhiều so với người trước đây cô đã gặp, không thay đổi chính là phần tính cách hào sảng này.
"Ngoài tôi ra còn có ai muốn tới sao?" Kiều Hãn Thời cũng không phải nói cho có lệ.
Lâm Hữu Thời trong ba giây trước thấy cô thì có biểu hiện ngạc nhiên, rồi sau đó chợt nhận ra: "Tôi... Tôi nói là mẹ của tôi."
"Phải không?" Nói dối, không ai dùng giọng điệu kiểu này để nói chuyện với mẹ mình.
Sự tức giận của Kiều Hãn Thời là hướng tới sự không thành thật của Lâm Hữu Thời.
Lâm Hữu Thời nhận thấy là cô