Editor: Ddil
Gần đến đầu thu*, nhiệt độ giữa trưa lên tới ba bốn mươi độ, đứng dưới ánh mặt trời một phút đồng hồ thôi thì mồ hôi trên người có thể thấm ướt cả quần áo.
*Ở đây dùng từ dân gian là thu lão hổ, nghĩa là sự bắt đầu của mùa thu, khoảng từ ngày 8 tháng 8.
Lâm Hữu Thời và vài người đồng nghiệp cùng tắt máy xe ở đường cái rồi đậu bên ven đường, vừa mới thở phù, ở sau liền truyền đến tiếng phanh xe.
Một chiếc xe thể thao Eos nhập khẩu màu bạc dừng lại sau lưng Lâm Hữu Thời, biển số xe là một dãy số đặc biệt rất ấn tượng, khiến cho người khác chỉ cần thấy qua thì sẽ không thể quên. Lâm Hữu Thời nghĩ rằng đã xảy ra chuyện gì đó, nên đi đến bên cửa xe, cửa kính xe từ từ hạ xuống, Lâm Hữu Thời thấy Kiều Hãn đang mỉm cười với mình: "Mới vài ngày không gặp mà em đã không nhận ra tôi rồi à?"
Lâm Hữu Thời bất ngờ nhìn thấy Kiều Hãn Thời, nói: "Đừng có vu oan tôi, tôi làm sao mà quên chị được. Chỉ là tôi chưa từng thấy chị lái chiếc xe này bao giờ, trong một lúc không thể nhận ra được, còn đang suy nghĩ chủ xe là ai."
"Xe này không phải của tôi, là của bạn tôi, xe của tôi đưa đến hãng bảo dưỡng rồi, tôi mượn xe cô bạn vài ngày. Giờ này em còn chưa tan ca sao?" Kiều Hãn Thời nhớ rõ thời gian làm việc của Lâm Hữu Thời đã kết thúc nên mới chạy tới, không nghĩ rằng cô ấy còn đang làm việc.
"Vốn là tính tan ca rồi, nhưng mà vừa nãy có một đồng nghiệp bị cảm nắng ngất xỉu, tôi phải làm thay cậu ấy một lúc, xin lỗi." Lâm Hữu Thời vội nói.
"Người ngất xỉu là đàn ông à?" Kiều Hãn Thời hỏi, cô nhớ là Lâm Hữu Thời ở trong tổ trực này thì ngoài cô ấy là một đóa hoa thì trên cơ bản không có phụ nữ.
"Đúng vậy. Có vấn đề gì sao?" Lâm Hữu Thời thắc mắc hỏi.
Kiều Hãn Thời cau mày: "Đàn ông còn ngất xỉu, sao em còn chưa xỉu vậy?" Không phải cô trù ẻo Lâm Hữu Thời, mà là lo lắng thay cô ấy thôi. Kiều Hãn Thời đau lòng Lâm Hữu Thời ở trước mắt bị phơi nắng đến hai má cũng nóng lên rồi, thầm nghĩ công việc này quá vất vả với cô ấy, hơn nữa còn cần cô ấy trực thay cái tên đàn ông kia, càng khiến trong lòng cô khó chịu.
Lâm Hữu Thời nâng cái nón của mình lên, nói: "Tôi cũng chẳng phải là đại tiểu thư gì."
"Em cũng chẳng phải nữ siêu nhân, đừng tự cho rằng mình quá vĩ đại, lúc cần yếu đuối thì nên yếu đuối. Chừng nào em mới tan ca, tôi tới đón em."
Hai người đã hẹn tối nay lại hẹn hò, lần này không thể lặp lại sai lầm như lần trước, cho nên Kiều Hãn Thời mới chủ động đến tìm Lâm Hữu Thời.
Cô đã nghe một cô gái kể về một câu chuyện cười xưa, kể rằng có một người để ý một cảnh giác giao thông, vì muốn người đó chú ý tới mình, mỗi người đều ở trước mặt người đó phạm sai lầm nhỏ, cô đột nghiên nghĩ đến tình huống gặp nhau của bản thân và Lâm Hữu Thời, không khỏi mỉm cười.
Đồng nghiệp ở xung quanh đã bắt đầu chú ý tới bên này, Lâm Hữu Thời nói chuyện với người ở bên đường lâu như vậy, nói bọn họ không tò mò cũng khó.
Nhận ra được cuộc nói chuyện giữa hai người thu hút sự chú ý của người khác, Lâm Hữu Thời xem đồng hồ: "Chắc phải hai tiếng nữa. Chị cứ từ từ đến, tôi nghĩ chắc chị cũng rất bận."
Kiều Hãn Thời đúng là rất bận, cô đợi thêm tí là phải về công ty họp, nhưng mà cô vẫn không yên lòng để Lâm Hữu Thời phơi dưới ánh mặt trời. Cô nghĩ không ra tại sao lại để cho một cô gái đến làm việc ở đây, muốn ngang tàng nhét cô ấy vào trong xe mang cô ấy đi, ánh nắng mặt trời độc hại như vậy mà, cô ấy đâu cần phải chịu cực đến mức này. Cô thậm chí còn suy xét xem có nên vi phạm nguyên tắc của bản thân bằng cách lợi dụng quan hệ để chuyển Lâm Hữu Thời ra khỏi bộ phận hiện giờ.
Kiều Hãn Thời thòng thêm một câu: "Đúng hai tiếng thôi đó, không được hơn, một phút cũng không được, đến lúc đó tôi tới đón em."
"Được."
"Đồng nghiệp của em tới rồi, bọn họ làm gì mà cười vui vẻ vậy?" Kiều Hãn Thời nói là người đồng nghiệp của Lâm Hữu Thời đang chạy tới chỗ này.
Kiều Hãn Thời không cho phép Lâm Hữu Thời đứng hơn một phút nào, đến khi Lâm Hữu Thời bảo đảm thì sau đó mới yên tâm đi.
Sau khi Kiều Hãn Thời lái xe đi, người đồng nghiệp mà khi nãy Kiều Hãn Thời nói đã đi đến bên cạnh Lâm Hữu Thời, Đại Hùng vỗ nhẹ vào vai cô ấy, nói: "Anh để ý rồi nha, là một người đẹp, từ xa đã phát hiện, cô ấy nói gì với em mà lâu vậy, em có biết cô ấy không? Hai người có quen nhau không?"
"Không cần anh xác định, tôi tự có mắt nhìn thấy." Lâm Hữu Thời vỗ vào bàn tay gấu đang vỗ trên vai mình. Lâm Hữu Thời không phủ nhận Kiều Hãn Thời đẹp, nhưng xinh đẹp chỉ là bề ngoài của Kiều Hãn Thời mà thôi, khí chất của Kiều Hãn Thời mới là điểm sáng nổi bật ấn tượng.
"Rốt cuộc em có biết cô ấy hay không? Giới thiệu cho tụi này quen đi mà." Đại Hùng nói đùa.
Lâm Hữu Thời cũng rất nghiêm túc: "Anh không có cửa đâu."
"Dựa vào đâu, sao em lại nói chắc mẩm như vậy?"
"Chị ấy có tôi rồi, sẽ không ngó đến anh đâu." Lâm Hữu Thời vỗ vào vùng eo rắn chắc của anh ta.
"Em lại nữa rồi, cứ nói giống như mình là dân đồng tính ấy, lần trước cũng vậy, còn nói muốn theo đuổi ngự tỷ... Em... em sẽ không... Thật sự là..." Người đàn ông đã từng chứng kiến biết bao nhiêu hiện trường tai nạn xe cộ khủng khiếp cũng không có nhíu mày vào lúc này lại tỏ vẻ kinh hoàng, giống như anh ta đã thấy được một hình ảnh rất khủng khiếp vậy.
Lâm Hữu Thời nhướng mày: "Giờ anh mới biết à?"
"Nói như vậy trong nguyên đám có mình anh là không biết thôi à?"
"Chắc vậy." Lâm Hữu Thời cho đại một câu trả lời mập mờ rồi bỏ đi, để lại Đại Hùng không biết làm gì.
Gái đẹp cũng đừng có quen nhau chứ, cho đại anh ta một người có phải tốt hơn không.
*********
Kiều Hãn Thời vội vàng đến công ty, vừa vào cửa đã ném tài liệu lên bàn, sau đó thì lớn tiếng tuyên bố: "Thời gian họp chỉ được phép một tiếng, không đươc quá một phút nào, tôi muốn xem biểu hiện của mọi người."
Sau một tiếng sẽ tận thế hả?
Mọi người sôi nổi bàn tán nghi ngờ.
Kiều Hãn Thời giơ cái đồng hồ đeo trên tay lên: "Bây giờ mọi người còn lại 58 phút, các phòng ban tranh thủ thời gian nói đi."
Đột ngột trở nên im lặng không nói, mọi người sẵn sàng vào trạng thái chiến đấu, muốn nói cái gì thì nói hết ra, bỏ qua mấy điều không thực tế và không liên quan, trực tiếp đi vào trọng điểm.
Cuộc họp ngắn gọn mà trật tự.
Nhan Hâm trong cuộc họp đề cập đến chuyện tập đoàn Thành Phú muốn hợp tác với bọn họ, chuyện này giống như một quả bom được xém nuống biển, nổi lên một làn sóng lớn.
Việc hợp tác với Thành Phú không khác gì một cơ hội tuyên truyền tốt đẹp, Thành Phú đồng ý cho bọn họ cơ hội như vậy, là trước đây bọn họ tranh giành nhiều lần cũng không có tranh được. Vào lúc bọn họ từ bỏ việc hợp tác thì Nhan Hâm lại lấy được cơ hội này.
"Giám đốc Nhan, cô thật sự không phải tầm thường, khách hàng khó nhằn như vậy mà vẫn bị cô thu phục." Tất cả mọi người ở trong phòng họp gần như đều cười rất vui vẻ, chỉ có một người cổ họng như bị bóp nghẹt mà trên mặt cũng chẳng có lấy nụ cười.
Dương Dương dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh ngực, cúi đầu không nói được một lời, biểu hiện cực kỳ ảm đạm.
Lúc hỏi qua ý kiến mọi người, Dương Dương giơ tay lên: "Tôi không đồng ý, thực lực giữa chúng ta và Thành Phú khác biệt quá lớn, nếu lần hợp tác này mất đi cân bằng, ngược lại sẽ gây ra tổn thất cho công ty."
Nhan Hâm nói: "Ở mức độ hợp tác tôi nghĩ chúng ta có thể nắm bắt được tiêu chuẩn."
"Dựa vào hiểu biết của tôi về Thành Phú, Thẩm Ly quản lý của bọn họ rất khó đụng vào, toan tính thâm hiểm."
Mặc dù đây là điều mà mọi người đều công nhận, nhưng mạnh dạn nói ra như Dương Dương lại là lần đầu tiền.
Mọi người không thể không nhìn qua phía cô.
Nhan Hâm lặng lẽ hít sâu một hơi, ngực đập mãnh liệt phập phồng: "Giám đốc Dương, chuyện hợp tác chúng ta có thể bàn bạc lại, để thận trọng chúng ta cũng không cần hợp tác với Thành Phú toàn diện."
Thái độ của Dương Dương là đan xen giữa hài lòng và không hài lòng.
Nói đến Thành Phú thì cô nghĩ ngay đến Thẩm Ly, cô cũng không quên Thẩm Ly có ý gì với Nhan Hâm, Thẩm Ly sẽ không làm chuyện không công đưa cơ hội tốt mà gần như ai cũng muốn này cho Nhan Hâm. Con người cũng ích kỷ, nếu cô ấy cho Nhan Hâm lợi ích, thì nhất định phải lấy lại. Vậy còn phải xem Nhan Hâm sẽ đưa lại cô ấy cái gì.
Cô cảm thấy chuyện này không khả thi, nhưng nhìn mọi người ai nấy đều vì chuyện này mà vui vẻ, cô cho rằng bản thân tiếp tục kháng nghị cũng chẳng còn cần thiết nữa, hơn nữa chuyện Thẩm