Editor: Ddil
Khoảng sáng sớm hôm đó, chuông điện thoại reo không ngừng, đánh thức Nhan Hâm đó giờ ngủ ít dậy trước, Nhan Hâm đẩy điện thoại đến gần với Dương Dương hơn để cho cô bắt điện thoại.
Dương Dương mất một lúc lâu mới thức dậy, chống nửa người trên đến tủ đầu giường để bắt điện thoại.
Điện thoại reo giữa chừng thì ngừng lại.
Dương Dương thở chậm suýt chút nữa ngã xuống đất.
Khó khăn lắm mới bò lại vào trong chăn, điện thoại lại reo lên một lần nữa, lần này là một cái điện thoại khác, là số dành riêng để giải quyết công việc.
Hai cái điện thoại của Dương Dương được phân đối tượng rất rõ ràng, hoặc là việc tư hoặc là việc công, rất ít người sẽ gọi vào cả hai số một lúc.
Nhan Hâm bắt điện thoại lên nghe, cho đến khi trong điện thoại gọi một tiếng Dương Dương nàng mới nhận ra mình đã nhầm rồi.
Nàng ngay lập tức đưa di động cho Dương Dương, Dương Dương bò trên giường qua lập tức nhận điện thoại, nhìn lướt qua màn hình là số ở nhà, nói: "Mẹ, có chuyện gì sao?"
Cô đổ mồ hôi, sợ mẹ nhận ra được giọng Nhan Hâm khi nãy, may mắn là mà mẹ không có hỏi tới.
"Không có chuyện thì ai lại đánh thức con dậy vào nửa đêm?" Giọng của mẹ Dương có chút kì, tinh thần đặc biệt sa sút, yếu ớt.
Dương Dương nói: "Mẹ, có phải mẹ bị bệnh không? Con nghe giọng mẹ giống như hết hơi vậy."
"Dương Dương, ngày mai con trở về gấp một chuyến, bà ngoại con sợ là không qua khỏi." Mẹ Dương nhẹ nhàng nói.
Dương Dương hoàn toàn không nói gì, cô nhìn về phía Nhan Hâm, trên mặt Nhan Hâm đầy bối rối.
"Được rồi. Sáng mai con sẽ qua đó ngay." Thực tế cô cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, mấy năm trước cũng nói sẽ không qua được năm đó, vậy mà càng sống càng vui khỏe. Mọi người từ lo lắng đến bình thản tiếp nhận, cũng không có để ý giống như trước đây, trong lòng hiểu rõ, đây là chuyện tất nhiên phải tới.
Dương Dương nhớ tới dáng vẻ của bà ngoại, cũng không nhớ rõ lắm, người già ước chừng đều có chung dáng vẻ, mặc quần áo vải thô, ngồi trên ghế phơi nắng trong sân. Lúc Dương Dương đến thăm bà, bà còn đổ đầy đậu rang vào trong tay cô, hai mươi mấy năm đều là như thế.
Dương Dương và mẹ cũng chẳng nói thêm bất cứ điều gì, cả hai người cũng không biết nên nói cái gì để an ủi đối phương, cũng bởi vì như vậy, hai người đều trông rất bình tĩnh.
Nhan Hâm thấy gương mặt Dương Dương lộ ra biểu hiện bất thường, phủ nhẹ một lớp buồn.
Dương Dương im lặng như vậy thật không giống cô.
Buổi tối lúc đi ngủ, Dương Dương đột nhiên nằm trong lòng nàng, Nhan Hâm vuốt ve tóc của cô, nói: "Nếu em hỏi Dương, Dương có thể nói cho em biết không?"
"Trong nhà xảy ra chút chuyện. Bà ngoại sợ là sắp đi rồi, ngày mai tôi sẽ về gặp bà để dành thêm thời gian ở bên bà."
"Em cũng muốn đi với Dương. Nhưng trong trường hợp này chắc là em không thích hợp để xuất hiện."
"Đi với tôi. Em ở bên cạnh tôi thì tôi sẽ không khóc lóc thảm thiết, tôi xem trọng thể diện, một bà cô khóc đến chết đi sống lại thì ra cái dạng gì đây."
"Không tốt đâu. Em vẫn không nên đi. Nếu Dương muốn khóc thì cố chịu đựng về nhà rồi khóc, để mình em nhìn thấy thôi."
"Mai còn phải đi xin phép, giờ lại đang có nhiều việc, thật sự là phiền mà." Dương Dương chôn mình vào trước ngực Nhan Hâm, tạm thời hóa thành ốc mượn hồn trốn vào trong cái vỏ có thể làm cho cô cảm thấy an toàn.
Ngày hôm sau hai người đặc biệt thức dậy sớm, trời tờ mờ sáng đã thức dậy, đã lâu không có dậy sớm như vậy, kéo rèm cửa nhìn ra bầu trời bên ngoài vẫn còn là màu xám, đèn đường còn chưa có tắt.
Bữa sáng là cháo nấu lại từ đồ ăn đêm qua, dùng với một ít dưa chua.
Sáng sớm Dương Dương muốn lái xe về thăm ông bà, ít nhất cũng phải mất hai giờ, Nhan Hâm sợ cô đói, đành lấy hộp cơn trưa của Tòng An, chuẩn bị lại thành một bữa ăn nhẹ không dễ bị thiu.
"Lái xe cẩn thận." Nhan Hâm vào phút cuối mới nói ra lo lắng của mình.
Dương Dương mỉm cười vẫy vẫy tay, đảm bảo rằng bản thân sẽ chú ý.
Dương Dương lái xe với tốc độ cao, đột nhiên đổi ý, liền quay trở lại đường cũ, tiếng cô về nhà mở cửa làm cho Nhan Hâm hoảng sợ. Còn tưởng rằng có kẻ trộm vào.
Dương Dương vừa vào nhà thì nói Nhan Hâm: "Em về với tôi đi."
"Được." Dương Dương đi rồi lại quay trở về, điều này chứng minh cô đã hạ quyết tâm, Nhan Hâm không thể từ chối, nên đã đồng ý.
Tòng An ở nhà thì không có ai trông coi, nên hai người đơn giản đưa Tòng An theo, Tòng An mơ màng đã bị ẵm xuống lầu, trên đường đi