Editor: Ddil
Lâm Hữu Thời bị thương ngoài ý muốn, đây có thể nói là đường đời bằng phẳng gặp phải khúc ngoặt. Đồng thời cũng là một kinh nghiệm hiếm có của Kiều Hãn Thời.
Gần đây cô đưa Lâm Hữu Thời về nhà để chăm sóc cho cô ấy, thành thật mà nói thì là làm bảo mẩu trong khoảng thời gian này.
Lâm Hữu Thời xin nghỉ bệnh với đội, được quan tâm dữ dội, là một người bị thương ở trước mặt cả đám đàn ông thật chẳng còn một chút tôn nghiêm, trước khi Lâm Hữu Thời kháng nghị bọn họ đã tưởng tượng ra đủ thứ khả năng xảy ra.
Buổi sáng Kiều Hãn Thời dậy sớm hơn một tiếng, cô đã gọi người giúp việc đúng giờ thì tới làm bữa sáng.
Có đôi khi Kiều Hãn Thời sẽ tự mình xuống bếp làm một chút, những món đơn giản thì có thể làm được, còn mấy thứ khác đều giao cho công ty chuyên giúp việc nhà giải quyết.
Thật ra Kiều Hãn Thời và Lâm Hữu Thời hai người có rất nhiều điểm tương đồng, sau khi ở chung Kiều Hãn Thời cảm thấy mình có cảm giác như đang làm mẹ, buổi sáng phải giúp Lâm Hữu Thời mặc quần áo, cô nói mình giống mẹ Lâm Hữu Thời.
Áo len chui đầu mới mặc được nửa chừng, Lâm Hữu Thời bị áo bọc lại, tiếng cười của cô ấy từ bên trong truyền ra ngoài: "Chị yên tâm em tuyệt đối sẽ không xem chị là mẹ của em."
"Sao em có thể nói chắc chắn như vậy?"
"Mẹ của em chưa bao giờ giúp em mặc đồ, bà lại càng chưa từng xuống bếp làm cơm, em không hề có bất kì khái niệm gì với tiếng gọi mẹ này, em chỉ biết việc hiện giờ chị làm khiến cho em cảm thấy ấm áp trong lòng." Sau khi Lâm Hữu Thời kéo áo xuống thì nghiêm túc nói với Kiều Hãn Thời.
"Vậy trước đây ai nấu cơm cho em ăn?"
"Dì."
"Còn giặt quần áo?"
"Cũng là dì."
Kiều Hãn Thời suy nghĩ một lúc: "Không cho phép em tìm cảm giác của dì trên người chị."
"Không có, lúc đó dì đã ba bốn chục tuổi rồi, chị lại không già như vậy, hơn nữa em thật sự yêu chị, em có thể phân rõ được đó có phải là yêu hay không." Lâm Hữu Thời lớn tiếng giải thích.
Trên gương mặt cô ấy còn có vài sợi tóc rối, áo chỉ mới xỏ vào được nửa tay áo, trông rất buồn cười, Kiều Hãn Thời bật cười thành tiếng, cô vén tóc Lâm Hữu Thời qua, sau đó nâng đầu của cô ấy lên hôn cô ấy, bởi vì vào lúc này cô muốn hôn cô ấy, phát ra từ nội tâm cô.
Kiều Hãn Thời đẩy xe lăn của Lâm Hữu Thời vào trong công viên nhỏ của tiểu khu tản bộ, dừng kế bên một cái ao nhỏ, Kiều Hãn Thời ngồi ở ghế bên cạnh, Lâm Hữu Thời đột nhiên lên tiếng; "Em đối với chị là vừa gặp đã yêu."
"Hả?" Kiều Hãn Thời muốn nghe Lâm Hữu Thời nói tiếp.
"Mỗi ngày vào bảy giờ sáng chị đều đúng giờ chạy qua con đường đó, đèn giao thông ở đó lại đặc biệt lâu, có đôi khi phải đợi khoảng chừng một phút rưỡi, em thường xuyên nhìn thấy chị. Không phải một ngày hai ngày, mà là ngày qua ngày." Lâm Hữu Thời cúi xuống nhoẻn miệng cười, có vài phần ngượng ngùng, bởi vì cô ấy nhớ lại hành vi của mình có thể xem như là rình trộm.
"Xin lỗi, tôi không nhớ em." Mỗi ngày Kiều Hãn Thời đi làm đều bắt đầu suy nghĩ về công việc, trong đầu luôn có hàng tá thứ loạn xà ngầu, làm gì còn có tâm trạng đi nhớ một người đứng bên lề đường. Mà Lâm Hữu Thời lại nhớ rõ cô, mỗi ngày có biết bao nhiêu chiếc xe chạy qua trước mặt cô ấy, cô ấy lại nhớ rõ cô. Loại vinh hạnh này làm cho cô không thể không cảm thấy vui vẻ.
"Em tha thứ cho chị." Lâm Hữu Thời cười nói.
Kiều Hãn Thời trợn mắt liếc cô ấy một cái: "Em đừng có được lợi rồi lại khoe khoang nha."
"Em thề em không có." Lâm Hữu Thời thành thật giơ tay bọc thạch cao của mình lên.
*********
Giới thiệu Nhan Hâm với mấy người bạn thân nhất của mình, Dương Dương coi như cũng có trách nhiệm với bản thân, bây giờ Nhan Hâm đã chiếm hữu tuyệt đối gần như cả thế giới của cô. Mà làm cho cô cảm thấy may mắn đó là Nhan Hâm cũng bằng lòng tiếp cận bạn bè của cô, nhích gần cô hơn.
Noãn Noãn ở nhà Nhan Hâm được chăm sóc rất tốt, nếu chỉ có một mình Dương Dương chắc chắn sẽ có vấn đề, nhưng Nhan Hâm đã làm mẹ người ta, lo cho Noãn Noãn cũng dễ dàng, còn có Tòng An chơi với Noãn Noãn. Noãn Noãn gần như trở thành một phần của gia đình này.
Sau khi em trai Dương Dương dẫn theo vợ của cậu ta thong thả về nước thì mới nhớ tới sự tồn tại của đứa con gái bảo bối này, cho nên vội vã hối Dương Dương trả con về.
Sau khi lãng mạn qua đi thì lý trí phục hồi, em dâu đột nhiên nghĩ đến Dương Dương không có khả năng trông nom trẻ con, mới bắt đầu lo lắng Noãn Noãn không được chăm sóc tốt, vì thế trách hờn Dương Hạo Nhiên làm cha mà không có trách nhiệm, chỉ biết tìm kiếm niềm vui, mà không quan tâm con cái.
Vợ chồng son suýt chút nữa cãi nhau vì chuyện này.
Dương Dương đảm bảo Noãn Noãn được chăm sóc tốt lắm, để bọn họ yên tâm. Cô cảm thấy Noãn Noãn đã trở thành một thành viên trong gia đình này, đột nhiên phải đưa con bé về nhà nên có chút luyến tiếc.
Càng luyến tiếc hơn nữa là Tòng An, cô bé khó khăn lắm mới làm chị được có vài ngày, không muốn mất đi đứa em gái đáng yêu ngoan ngoãn này, làm ầm lên muốn giữ Noãn Noãn lại.
"Noãn Noãn có ba mẹ của em ấy, chúng ta cũng không thể bắt em đến đây. Hơn nữa nhà của Noãn Noãn cũng không phải ở quá xa, có thời gian chúng ta có thể cùng đi thăm em." Nhan Hâm dùng lời ngon ngọt xoa dịu lòng của Tòng An.
Tòng An nói: "Mẹ, không thể giữ em ở lại sao?" Tòng An thích làm chị lớn, cô bé muốn chăm sóc cho em gái.
Nhìn thấy dáng vẻ lưu luyến của Tòng An, Nhan Hâm nở nụ cười, cái mà Tòng An đòi không phải là quần áo cũng không phải kẹo, mà là một đứa em gái, nếu như là trước đây, nàng có thể cho Tòng An, nhưng mà về sau...
Nhan Hâm nói: "Không được. Mẹ của Noãn Noãn rất nhớ em. Nếu con không gặp mẹ, thì con có thấy buồn không?"
Tòng An biết chia ly là không thể tránh khỏi, buồn bã mà chấp nhận.
Buổi chiều, Dương Dương muốn đưa Noãn Noãn về nhà, Tòng An không nói một tiếng nào ôm một đống