Editor: Ddil (Thỏ bé nhỏ đùa giỡn sói xám lớn)
Dương Dương thật sự không tiếp tục quan tâm nàng nữa, cô kéo ghế ngồi bên cạnh Nhan Hâm, gần như da thịt chạm da thịt nàng, Nhan Hâm cúi xuống thì cô có thể thổi vào cổ nàng, Nhan Hâm ngẩng lên lại càng tốt, cô chỉ cần nghiêng đầu là có thể hôn nàng.
Dương Dương tỉ mỉ 'săn sóc' làm cho Nhan Hâm lơ lửng giữa lửa và băng, rốt cuộc không thể nhịn được mà cười lên, né tránh môi của Dương Dương, bớt chút thời gian để nói: "Đủ rồi đủ rồi, em không nên không quan tâm tới cảm xúc của Dương, giờ là lúc Dương nên dừng việc trừng phạt em được rồi."
"Tôi đâu có trừng phạt em, tôi chỉ đang đòi hỏi phúc lợi của mình thôi, em hẳn là nên cho tôi..." Dương Dương nâng mặt nàng lên, không để cho nàng tránh né, nụ hôn của cô dính giống như kẹo mạch nha, dính chặt nàng, quấn chặt lấy nàng.
Nhan Hâm hơi nheo mắt lại, vẻ mặt của Dương Dương khi hôn nàng rất say mê, làm cho nàng cảm thấy được mình hoàn toàn chìm đắm trong tình yêu của cô.
"Nhắm mắt lại, để cho mắt em nghỉ ngơi đi." Dương Dương và cô tách ra, nói.
Khóe miệng Nhan Hâm nhoẻn lên một góc độ hạnh phúc, thật ra thì cách bảo vệ thị lực kiểu này cũng tốt lắm.
Dương Dương động viên nàng, Nhan Hâm sau khi được tiếp thêm sức mạnh thì tiếp tục vùi đầu vào công việc, Dương Dương lại trở thành thư ký nhỏ của nàng, luôn xuất hiện mỗi một phút giây nàng cần.
"07..." Nhan Hâm đưa tay, ánh mắt trước sau không hề rời khỏi trang tài liệu nàng chăm chú xem cả tối.
Dương Dương đưa một sấp tài liệu cho nàng: "Tổng kết thị trường cả năm 07."
Hành động của Dương Dương còn muốn nhanh hơn chỉ thị của nàng, Nhan Hâm ngẩng lên nhìn cô, vẻ mặt ngạc nhiên, Dương Dương còn đang giơ một đống tài liệu lên, cười híp mắt nói: "Luôn sẵn sàng phục vụ em."
Nhan Hâm thầm thì: "Làm gì mà cười rạng rỡ như vậy chứ." Trong lúc này còn không quên quyến rũ nàng...
Quy trình là thứ duy nhất mà hai người có thể đảm bảo làm được hết sức hoàn hảo, không để cho mình xuất hiện sơ hở có thể bị công kích, còn kết quả chỉ có thể nghe theo ý trời.
Thời điểm tất cả mọi người đang lo lắng trông đợi kết quả, Nhan Hâm lại gọi mọi người đi ra ngoài văn phòng để uống cà phê. Nhan Hâm dùng nụ cười hòa tan vẻ mệt mỏi trên mặt mình, cô nói với những đồng nghiệp cùng cô thức suốt đêm để hoàn thành nhiệm vụ: "Hiện tại dứt bỏ hết những suy nghĩ có liên quan đến công việc ở trong đầu, vui vẻ ăn một bữa sáng thịnh soạn, kết quả như thế nào chúng ta không cần phải suy nghĩ nữa, bởi vì mọi người đã cố gắng để chứng minh thực lực của mình rồi, vào thời điểm đánh giá cuối tháng của mọi người thì tôi sẽ cho mỗi người điểm cao hơn."
"Cám ơn Nhan tỷ." Bầu không khí tinh thần sa sút đã bị thay thế bởi tiếng reo hò hoan hô.
Dương Dương đi ra khỏi văn phòng của Nhan Hâm dưới cái nhìn cái nhìn chằm chằm của mọi người, cô đi đến bên cạnh Nhan Hâm, một tay che miệng lại giấu đi cái ngáp, nói: "Ăn cơm được chưa?"
Cô phụ giúp Nhan Hâm đến nửa đêm, lúc gần sáng mới có cảm giác buồn ngủ, giờ mới hơi lấy lại được chút tinh thần.
Nhan Hâm động viên mọi người, lúc cô đi ra thì nhìn thấy người mỉm cười rạng rỡ nhất là Nhan Hâm, khiến cho cô không thể không muốn khen ngợi khích lệ nàng.
Sau khi cô đi ra thì tất cả mọi người đều im lặng, Dương Dương thắc mắc mà nhìn lại mọi người: "Có chuyện gì?" Cô cúi xuống nhìn trang phục của mình, hình như hơi có chút nhăn.
"Sao cô lại đi ra từ phòng làm việc của giám đốc Nhan?"
"Tôi cùng cô ấy tăng ca. Có vấn đề gì sao?"
Vấn đề lớn luôn. Ai ở không lại hi sinh thời gian của mình chủ động đến xin tăng ca, còn không có được tiền.
Hai tay Dương Dương chống eo, không cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ, còn nháy mắt vài cái với Nhan Hâm, hỏi nàng có chuyện gì không đúng à?
Nhan Hâm nói: "Được rồi, được rồi, mọi người cũng đã đói bụng, mau thu dọn đồ đạc đi ăn sáng, ai không muốn ăn sáng thì có thể về nhà, hôm nay tôi cho mọi người một ngày nghỉ. Còn cô, cô không phải người của bộ phận chúng tôi, tôi không có cách nào xin phép dùm cô, vậy giờ cô làm sao?" Nhìn thấy cổ áo sơ mi của Dương Dương bị nhăn, Nhan Hâm theo phản xạ đưa tay chỉnh lại giúp cô, mà Dương Dương cũng vô cùng tự nhiên đưa cổ ra, hưởng thụ sự phục vụ ân cần chu đáo của nàng.
"Tôi còn có thể làm gì, đương nhiên là tiếp tục làm việc kiếm tiền, ai bảo tôi chỉ là cải thìa khốn khổ bị chèn ép." Dương Dương ngưỡng cổ nói.
Màn gian tình này nổ ra thì cả đám người đã bị một Nhan Hâm hiền thê lương mẫu làm manh động.
Một ngày sau khi gửi kế hoạch đi, Thẩm Ly đã liên hệ với Nhan Hâm bàn công việc, trong điện thoại Thẩm Ly đặc biệt lưu ý lần gặp mặt này không có liên quan đến việc riêng, cô ấy sắp xếp gặp ở nhà hàng trên tầng cao nhất của một cao ốc có thể nhìn thấy toàn cảnh khu vực trung tâm, Nhan Hâm đến đúng hẹn.
Thẩm Ly ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn từ tay trái cô ấy là những tòa cao ốc san sát nhau, giống như trò chơi xếp gỗ. Thẩm Ly thích thành phố này, bởi vì cô ấy có thể dùng tiền mua được hạnh phúc ở đây, nhưng có điều hôm nay cô ấy cảm thấy có một chút không vui, giống thành phố này mãi mãi cũng bị bao phủ trong sương mù.
Nhan Hâm được đưa đến góc phòng, Thẩm Ly mời nàng ngồi xuống, hỏi qua ý kiến của nàng rồi mới gọi món ăn.
"Mặc dù tôi không muốn nói điều này, nhưng mà... Chúc mừng cô. Người ra quyết định lần này không phải tôi, là Chủ tịch của tôi. Ông ấy không biết chuyện xảy ra giữa chúng ra, chọn lựa đơn thuần dựa từ quan điểm của ông ấy, ông ấy đã chọn các người." Thẩm Ly nói.
Nhan Hâm trong một giây mới đầu còn hoảng hốt, sau khi hiểu được chuyện gì đang diễn ra thì dần dần nở nụ cười.
Nhìn vào nụ cười của Nhan Hâm, Thẩm Ly cảm thấy miệng mình đầy cay đắng: "Hiện tại có phải cô rất ghét tôi?"
"Không thể nói rõ." Nhan Hâm nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ.
"Thật sự quá tệ mà, thậm chí cô còn không bận tâm để ghét, sự tồn tại của tôi chỉ như con số âm sao?" Thẩm Ly tự chế giễu mình.
Món khai vị được để xuống, Nhan Hâm ăn một chút thì ngừng lại: "Trợ lý Thẩm không cần khiêm tốn."
"Những lời tôi nói đều là thật, hơn nữa tôi không cần phải khiêm tốn." Thẩm Ly cười nói: "Sao cô không ăn?"
"Xin lỗi, tôi không có khẩu vị." Nhan Hâm nói.
"Thật sự không có khẩu vị hay là không muốn ăn." Ánh mắt sắc bén của Thẩm Ly gần như có thể nhìn ra Nhan Hâm đang cố tạo ra một lời nói dối.
"Xin lỗi, lát nữa tôi còn phải mời mọi người ăn cơm, tôi không thể ăn được nhiều." Nhan Hâm cũng chỉ ăn ngay nói thật.
Thẩm Ly cúi đầu, giả vờ như đang chăm chú cắt beefsteak: "Nếu như hai người không ở bên nhau, cô có thể nào sẽ yêu tôi hay không?"
Nhan Hâm không trả lời cô ấy.
"Tôi nghĩ chắc có khả năng 50% cô sẽ yêu tôi, bây giờ đến cả 1% cũng không có. Thật đáng tiếc."
Nhan Hâm nói: "Trợ lý Thẩm có thích trẻ con không?"
"Không thể nào thích. Nói thật, tôi không biết làm sao để chung sống với trẻ con." Thẩm Ly thẳng thắng nói.
"Tôi có con nhỏ." Nhan Hâm nói.
Thẩm Ly nhớ lại có một cô bé lôi kéo tay Nhan Hâm không buông trong lần gặp đầu tiên, cô ấy hơi nhoẻn miệng cười: "Tôi lại có một lý do để an ủi mình."
Nhan Hâm không ở lại với cô ấy để ăn món beefsteak ngon nhất trong thành phố, nàng giữ khẩu vị để ăn cơm gia đình với người nhà. Thẩm Ly nhìn thế giới như những khối xếp gỗ, lại nhìn trần cửa sổ phản chiếu lại hình ảnh của mình, nói: "Đây là một khoản đầu tư thất bại, đổ sông đổ bể, nhưng cuối cùng lại chẳng ra sao."
Đợi Nhan Hâm ở nhà là người tuyết lớn và bé với bột mì bay đầy trời.
Bài tập hôm nay của Tòng An là viết bài về làm bánh chẻo của tuần, cô giáo còn yêu cầu kết hợp với món bánh, cho nên Dương Dương mua sách dạy làm bánh chẻo tại nhà. Trong khoảng thời gian Nhan Hâm đi thì hai người giỡn hớt như điên, làm cho cái nhà lộn xộn cả lên, còn sáng