Editor: Ddil
Dương Dương lục tung đồ đề tìm túi chườm nóng, Nhan Hâm chưa có nói với cô túi chườm nóng cất ở đâu, dựa vào trí nhớ của Tòng An phải mất rất nhiều thời gian mới tìm được một cái túi chườm nóng Hello Kitty. Làm nóng rồi sau đó nhét trong chăn để ở vị chí chân của Tòng An.
"Mẹ con vẫn còn đang trên lớp, đợi mẹ con tan học rồi dì sẽ nói cô ấy gọi điện thoại cho con có được không. Giờ con ngoan ngoãn ngủ đi, ngủ dậy rồi muốn ăn cái gì thì dì làm cho con."
"Gì cũng được sao ạ."
"Ừ."
"Con muốn ăn DQ*."
*Dairy Queen, kem úp ngược.
"Không được, con đang bệnh mà."
"Dì đúng là gạt con mà."
"Ăn cái đó sẽ bị lạnh bụng, đến lúc đó con đừng trách sao dì không cảnh cáo con trước à."
"..." Tòng An trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng thì sau đó đã chịu từ bỏ kem ly, "Vậy con có thể bảo lưu để lần sau ăn hay không?"
"Được. Dì bảo lưu cho con, bất cứ lúc nào con cũng có thể hỏi dì nếu con muốn." Dương Dương đồng ý hứa hẹn với cô bé.
"Mị Mị a di, con cảm thấy dì giống như mẹ con vậy, mà cũng lại không giống với mẹ." Tòng An cười khúc khích.
Dương Dương không hề nghĩ là muốn chiếm lấy địa vị của Nhan Hâm, Nhan Hâm là mẹ của Tòng An, mà nàng cũng là một phần khác trong cuộc sống của Tòng An, là người đứng ở vị trí mà xã hội không thể xác định. Nàng hi vọng có thể cho Tòng An thật nhiều tình yêu, không quan tâm cuối cùng mình đóng vai trò gì trong cuộc sống của Tòng An.
"Dì luôn là Mị Mị a di của con." Dương Dương cúi xuống, cọ chóp mũi của mình với chóp mũi của Tòng An.
Đợi sau khi chăm sóc tốt cho Tòng An rồi, Dương Dương mở máy tính lên đợi Nhan Hâm đăng nhập ở bên kia.
Đến tối thì ảnh đại diện của Nhan Hâm mới sáng lên, chỉ một chút ánh sáng nhỏ nhoi đó cũng làm lạnh đi ánh sáng trong lòng cô.
Dương Bạch Lao: Tôi đưa con bé đi khám bác sĩ rồi, ở bệnh viện đã tiêm thuốc với uống thuốc, nhiệt độ lúc nãy đã ở trong phạm vi bình thường, bây giờ đang ngủ.
Thỏ Nhan: Vất vả cho Dương rồi, cám ơn Dương.
Dương Bạch Lao: Sao phải nói cám ơn với tôi, thấy thiệt là chướng mắt mà.
Thỏ Nhan: Vậy phải nói cái gì?
Dương Bạch Lao: Nói em yêu tôi là đủ rồi.
Thỏ Nhan: Mấy lời buồn nôn vậy em nói không được.
Dương Bạch Lao: Tôi nói giúp em: Dương Dương em yêu Dương em yêu Dương em yêu Dương em yêu Dương em yêu Dương em yêu Dương em yêu Dương em yêu Dương em yêu Dương em yêu Dương em yêu Dương em yêu Dương em yêu Dương em yêu Dương em yêu Dương em yêu Dương em yêu Dương em yêu Dương em yêu Dương em yêu Dương em yêu Dương em yêu Dương em yêu Dương.
Thỏ Nhan: Tới đây thôi, nếu không chắc em điên quá.
Nhan Hâm lắc đầu ở trước màn hình, một đống tin nhắn 'em yêu Dương' nhảy bổ ra một cách áp đảo, mỗi một chữ đều rơi vào trong mắt nàng, không được nàng không nên nhìn, như vậy thì sẽ giống y như là Dương Dương vậy.
Thỏ Nhan: Lúc Tòng An bệnh thích ăn cháo. Dương nấu đồ ăn nhớ nhuyễn một chút, nếu không con bé sẽ không có cảm giác ngon miệng.
Dương Bạch Lao: Tôi sẽ nhớ kỹ.
Thỏ Nhan: Dương cũng phải cẩn thận, đừng để bị cảm lạnh, em rất lo cho Dương, bên cạnh có người bị cảm như Tòng An, Dương rất dễ sinh bệnh.
Dương Bạch Lao: Tôi rất khỏe mạnh.
Thỏ Nhan: Cho dù là như vậy cũng phải chú ý. Dương Dương, thật lòng mà nói, em rất may mắn mới gặp được Dương.
Dương Bạch Lao: Giờ em mới biết à! Em phải biết sớm hơn chứ... A ha ha ha ha ha...
Nhan Hâm bưng tách trà sữa nóng lên, cửa sổ trên màn hình không ngừng hiện lên tin do Dương Dương gửi tới, chat QQ với Dương Dương là một trải nghiệm mới mẻ, một người bình thường vốn rất quen thuộc lên trên mạng sẽ xuất hiện một mặt khác, chẳng hạn như là Dương Dương.
Nhan Hâm biết Dương Dương phân loại số QQ của nàng vào gia đình, còn biết Dương Dương đặc biệt sửa ghi chú tên nàng thành Thỏ Nhan – cái thuật ngữ mà nàng không hiểu cho lắm, còn có Thỏ Nhan Nhỏ. Nhan Hâm hỏi Dương Dương tại sao phải làm như vậy, Dương Dương chỉ nói là rất phù hợp thôi, cho dù là hỏi như thế nào vẫn cứ nói là hợp, cũng không biết cô đang suy nghĩ cái gì.
Tâm sự rất nhiều, Dương Dương hỏi thời tiết bên đó thế nào, Nhan Hâm cũng thành thật nói, thật ra cái Dương Dương muốn biết là Nhan Hâm mặc đồ gì.
Dương Dương nói muốn xem WC, Nhan Hâm nói không được, hơn nữa mới một ngày không gặp, không nhất định phải gấp gáp thấy mặt như