Editor: Ddil
Qua năm thời tiết cũng trở nên ấm áp hơn, những tấm cửa kính lớn không ngần ngại nghênh đón ánh mặt trời trân quý rọi vào, đá cẩm thạch mà Dương Dương ghét bỏ gần chết cũng bị phơi nắng đến ấm lên.
Uống trà phơi nắng sau đó xoa mạt chược bắt đầu trò chuyện. Phụ nữ có tuổi trong nhà họ Dương về cơ bản chỉ có thể lo đến một chuyện, đó là chuyện nam nữ thành hôn.
Bà cô ngồi đối diện mẹ Dương lúc mó bài giống như đang trầm tư, mở bài ra thấy đúng như con mình muốn thì vui vẻ hiện hết lên mặt, ngoài việc đánh bài xuống cũng đặt một câu hỏi: "Con gái chị còn chưa tìm được đối tượng à?"
"Chưa." Nghĩ tới là thấy tức, mẹ Dương ném bài lên bàn, ngay lập tức bị người khác lấy mất, người nọ nói: "Tới tuổi này rồi còn chưa có người yêu, tính sau này ở nhà cho chị nuôi à?"
"Nó muốn tôi nuôi? Giờ nó tự mình mua xe mua nhà, còn tài giỏi hơn cả con trai tôi." Mẹ Dương mặc dù hiện giờ đang ghét Dương Dương, nhưng dù sao con cũng là do bà sinh, không thể nào cho phép người khác nói xấu con gái mình.
"Phụ nữ không nên quá mạnh mẽ, có người đàn ông nào muốn cưới nữ cường nhân về nhà đâu, con dâu tôi thì không như vậy, ngoan ngoãn vâng lời, kết hôn rồi thì từ chức ở nhà làm nội trợ." Bà Phú cười đến run người.
"Hơn nữa con gái chị cũng lớn tuổi rồi, chị nên quan tâm cho nó hơn, còn không thì tôi giới thiệu cho nhé?"
Mẹ Dương mó bài, còn không thèm nhìn đã nói: "Khỏi, chị giới thiệu cũng đâu có nghĩa là nó nhìn sẽ chịu."
"Nói cái gì. Tôi có thể giới thiệu người tệ cho nó sao? Nhưng mà với điều kiện của nó thì rất khó nói, còn không thì tìm người đã từng kết hôn rồi chịu đại đi."
Mẹ Dương gần như muốn cắn nát cái miệng xấu xa này, cái gì gọi là chịu đại, con gái bà cũng không phải thiếu cánh tay, gãy cái chân, mắt mù hay không có lỗ tai, từ diện mạo đến dáng người đều đẹp, bằng cấp cao, công việc tốt, thế mà còn bị người ta chê.
Mẹ Dương vừa xem bài vừa nói: "Con gái tôi ngày nào cũng nói với tôi, thời đại giờ khác xưa rồi, suy nghĩ cũng không còn giống trước. Kết hôn không phải mục đích, như trong năm nay, kết hôn rồi cũng sẽ ly hôn."
Người ngồi bên tay trái mẹ Dương liền trắng bệt. Đúng lúc con trai bà ta và con dâu ly hôn, nháo động đến rắc rối đủ điều.
"Cho dù không ly hôn, hai vợ chồng miễn cưỡng sống chung thì mỗi ngày cũng sẽ cãi nhau ầm ĩ." May mắn ghê, đụng vào toàn bài tốt.
Người ngồi bên tay phải tức đến đen mặt, đôi vợ chồng son ở nhà hễ cãi nhau là đập chén dĩa, cũng không biết đập bể hết bao nhiêu cái rồi.
"Cho dù sống yên lành, cũng không phải vợ chồng son nữa, nhưng nếu gặp phải con mụ ác phụ, sinh ra thằng con không ai ưa, thôi thì để ở nhà nuôi như công chúa cho rồi."
Nói đến chính là bà Phú ngồi ở đối diện.
Từng người một lần lượt bị mỉa mai, vận khí của mẹ Dương lại càng thêm tốt, ào, đẩy bài xuống, toàn màu.
Đánh xong ván bài này, mấy bà bạn đánh bài rốt cuộc cũng sẽ không bao giờ quay trở lại nữa, mẹ Dương đắc tội hết cả bàn, ở trong lòng bà quy kết hết chuyện này lên đứa con gái bất hiếu kia.
Nếu nó ngoan ngoãn nghe lời mình tìm một người đàn ông tốt để kết hôn sinh con thì mình đâu có như vậy.
Giận nhiều, bà lại nghĩ đến đám đàn ông trong mấy nhà đó không ai là không có chút chuyện xấu, mấy tên đàn ông này bà vừa nhìn đã thấy không vừa mắt, nếu để Dương Dương tìm mấy người này làm đối tượng, bà cũng không ưa.
Nhớ lại cô gái hôm đó tới nhà và con gái bà, vừa nhìn đã thấy là con nhà ăn học đàng hoàng, lớn lên xinh đẹp không nói, tính khí cũng tốt, nếu Dương Dương là con trai, bà sẽ rất vui vẻ để Dương Dương cưới cô gái đó làm vợ, đáng tiếc là ở đây...
Mẹ Dương đi qua đi lại mấy vòng trong phòng, cho đến khi chồng bà câu cá về, mẹ Dương mới nói lại chuyện đã xảy ra hôm nay với ông, ba Dương từ tốn nói: "Là tự bà bực mình, tôi không có liên can."
"Con gái là tôi tự sinh một mình à, đừng nói là ông không có phần."
"Tôi thoáng lắm, tùy nó thôi." Ba Dương vỗ bụng bia của mình, cười giống như Phật Di Lặc.
"Cô gái mà Dương Dương dẫn về trông cũng ưng mắt." Mẹ Dương lầm bầm lầu bầu.
*********
Năm mới vừa qua chưa được mấy ngày thì trong công ty đã phát đã phát kẹo cưới nhiều lần, nam có tuổi nữ đôi mươi thông qua đủ loại cách thức gặp nhau yêu nhau rồi kết hôn, cuối cùng tuyên bố với đồng nghiệp sau này bọn muốn chung sống với nhau.
Kẹo cưới đỏ thẫm sắp nhồi đầy ngăn kéo bàn làm việc, Dương Dương vốn muốn tìm một cây bút ở trong ngăn kéo, kết quả lại thấy cả đống kẹo ở đó, chợt nhớ tới cũng có một hôn lễ đợi cô trong tuần này
Người kết hôn là cấp dưới đã nhiều năm của cô, hai vợ chồng quen nhau cũng là nhờ vào sự giúp đỡ của cô, cô vô tình lại làm người mai mối, bao lì xì đỏ này chắc chắc cũng là cần cô ói máu không biết bao nhiêu lần mới được.
Cô mở đóa hoa hình dạng cái nơ, lấy ra một viên kẹo trong đó bỏ vào miệng, viên kẹo ngọt đến muốn chết tác quái trong miệng cô, cô không khỏi nhíu mày, ngọt quá trời, bộ thật sự có người thích ăn kẹo cưới hả?
Chuông điện thoại di động nhắc nhở cô tan ca còn phải đi đón Tòng An đi học khóa học bổ túc ở ngoài. Hôm nay Nhan Hâm phải tăng ca, cho nên để cô đảm nhận vai trò làm mẹ.
Người lớn đi làm mệt muốn chết, bọn trẻ thực tế cũng không phải quá khổ cực, chưa kể còn là con của Nhan Hâm. Dương Dương tính toán trong lòng lúc đi trên đường sẽ mua mấy cái bánh doughnut để an ủi cô bé.
Đừng để con trẻ thua ngay từ vạch xuất phát, đây là một câu nói đã lâu đời, nhưng mà gần như 99.9% phụ huynh cho rằng câu nói này chí lý, cho nên bọn họ cố gắng thực hành câu nói này cho đến cùng.
Tòng An lên tiểu học thì trong lớp đã có bạn học bắt đầu học mấy lớp bổ túc, Nhan Hâm cũng đến năm nay mới bắt đầu cho Tòng An đi học bù, từ ngày Tòng An cảm thấy hứng thú với vẽ tranh mới bắt đầu.
Về điểm nay thì suy nghĩ của Dương Dương và nàng không giống nhau, Dương Dương thì muốn đưa Tòng An đi khắp mọi nơi trên đời