“Tớ tự nguyện mà, tự nguyện yêu, tự nguyện đau.”Khi cô bước lên phòng của vợ chồng mình nhưng chỉ có mình cô dường như Cố Dịch Thần không bao giờ đặt chân vào phòng này cả.Lần đầu tiên anh đặt chân vào và cũng là lần cuối chính là đêm tân hôn anh vào chỉ để nhắc nhở một câu khiến cô nhớ mãi :“Tôi sẽ không coi cô là vợ mình, cô đừng coi tôi là chồng của cô chúng ta kết hôn chỉ vì gia đình tôi ép buộc thôi cô đừng làm tưởng tôi yêu cô người tôi yêu chỉ có Trần Du Du mà thôi và tôi cũng không chạm vào cô đâu nên cô đừng có suy nghĩ gì vượt quá giới hạn.”Cô từng mơ có một mái ấm cho riêng mình và những đứa con thơ nhưng sau đó cô và anh ấy chia phòng cô ở phòng này,anh ấy ở phòng dành cho khách cứ như vậy đến bây giờ.Tối đó cô cứ chằn chọc mãi không sao ngủ được,có phải cô kết hôn và yêu anh ấy là sai lầm không câu hỏi đó cứ vang vọng trong đầu cô cho tới gần sáng cô mới chìm vào giấc ngủ được.Sáng nay cô dậy khá trễ có lẽ là 10 giờ hơn, hôm nay cô có hẹn với Kiều Tư Bình ở bệnh viện của cô ấy. Kiều Tư Bình là bạn thời cấp 3 chúng cô chơi thân với nhau cho tới khi lên đại học cô học đại học A còn Tư Bình học đại học F thì không còn thân thiết như trước nữa .Sau này, một lần cô đi kiểm tra sức khỏe cho mẹ của Dịch Thần tại bệnh viện nơi Tư Bình làm thì bọn cô gặp lại nhau.“A! Tiên nữ cậu tới rồi à” Một cô nàng với khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu chạy tới gần cô.Tiên nữ là biệt danh mà Tư Bình gọi cô vì cô ấy nói cô có khuôn mặt xinh tự như tiên nữ giáng trần .“Ừm cậu mệt lắm không bệnh nhân nhiều lắm à nhìn ốm hơn lần trước đó.”“Cậu chờ lâu không chúng