“Trải qua biết bao nhiêu chuyện mới biết được rằng bản thân ta xứng đáng được yêu đến nhường nào.”“Tớ…Tớ …”“Cậu có biết không mười năm nay cậu hi sinh biết bao cho anh ta nhưng anh ta không quan tâm anh ta chỉ quan tâm cậu không phải người anh ta yêu.Mỗi lần cậu tổn thương cậu tự dằn vặt bản thân mình nhưng cậu có biết rằng anh ta không xứng để cậu như vậy.”“Tớ…”“Hạ Hạ à sau này cậu sẽ biết bản thân cậu xứng đáng được yêu đến nhường nào.Cậu đừng vì một người không đáng mà làm hại đến chính mình.Cậu xứng đáng được yêu hơn ai hết.”Tư Bình mới nói xong cô òa khóc lên như một đứa trẻ, cô quan tâm yêu thương anh ấy. Ở bên anh suốt mười năm nhưng đổi lại không được sự thương hại từ anh, cô cũng không biết mình kiên trì vì cái gì, có lẽ vì hi vọng rồi một ngày anh ấy sẽ yêu cô chăng.“Tớ từng nghe mẹ tớ nói rằng: “Trái tim không thể nào quyết định bằng thời gian nhưng trái tim cũng có lúc cần thời gian để quyết định.” Cậu ấy có thể không yêu con dù đã gặp con trước nhưng cậu ấy có thể yêu người mà cậu ấy mới gặp lần đầu bà còn nói rằng một khi con cho người ta đủ thời gian nhưng người ta vẫn không yêu con thì trái tim người ta không có con. Đến lúc đó con hãy nghĩ về bản thân mình cần tới thời điểm buông bỏ rồi.”“Cảm ơn cậu…Tư Bình…tớ sẽ suy nghĩ kĩ cảm ơn cậu.”“Ừm chừng nào buồn thì alo tớ, tớ luôn sẵn lòng giúp đỡ cậu”“OK!”Cô đã bên anh nhiều năm làm mọi thứ cho anh không thể nào nói bỏ là bỏ được nên cô sẽ