Đêm đó các nàng thẳng đến bầu trời hửng nắng mới đứng dậy, nhưng cũng không cảm thấy mệt, chỉ là ngồi trên ghế nhỏ lâu nên lúc đứng lên cả người đau nhức.
Trước khi đi ông chủ dặn: "Trần lão sư muốn viết chuyện xưa của ta, ta thật cao hứng, chẳng qua có một thỉnh cầu nho nhỏ, chỉ hy vọng không nên đem ta và quán của ta công bố ra ngoài, tùy tiện lấy một cái tên tiểu trư tiểu cẩu là được rồi."
Trần Thiên Ngữ: "Nếu như công bố ra sẽ mang đến càng nhiều khách hàng, ngươi ngược lại không thích?"
Ông chủ cười nói: "Ta già rồi, không thích náo nhiệt, đã nghĩ an phận tự mình kinh doanh một quán nhỏ, người đến nhiều ta kham không nổi."
Trần Thiên Ngữ hiểu rõ: "Vậy có thể chụp lại hình ảnh của một số món ăn không?"
"Cái này Trần lão sư cứ xem mà làm đi."
"Vậy đêm mai ta trở lại!"
Trần Thiên Ngữ đem bút ghi âm cất xong thì rời khỏi quán nhỏ, Trương Tĩnh Hân cùng ở sau lưng nàng vươn cánh tay duỗi thắt lưng.
"Mệt mỏi?"
"Có một chút."
"Mệt hay không? Thật ngại quá, nói chuyện đến hăng say, hẳn là nên để ngươi về nhà nghỉ ngơi trước."
"Không có gì, ta cũng nghe rất thú vị. Ngươi cũng mệt mỏi rồi, đi một chút? Hoạt động gân cốt?"
"Ân, được."
Hai người các nàng từ tiểu khu cũ nát ra ngoài, mặt trời vẫn chưa mọc lên từ những tòa nhà cao ở đằng xa, chỉ là ở giữa khoảng trống chiếu rọi chút thanh quang an tĩnh trên đường phố, trên đường không có mấy người, chỉ có công nhân vệ sinh đang quét dọn lá rụng, tiếng vang sàn sạt càng làm nổi bật sự thanh vắng của buổi sáng sớm.
Những ô cửa sổ tối tăm cả đêm bắt đầu lần lược sáng đèn, mùi điểm tâm cùng mùi bùn đất của một ngày mới hòa lẫn tiến nhập vào khứu giác của các nàng.
Trần Thiên Ngữ cùng Trương Tĩnh Hân sóng vai mà đi, Trần Thiên Ngữ thấy hơi lạnh, hai tay đút trong túi áo khoác thật dài. Trương Tĩnh Hân không mang túi xách, một chiếc áo mỏng cùng quần tây, nhìn nàng thôi cũng thấy lạnh.
"Mặc ít như vậy không sợ lạnh?"
Trương Tĩnh Hân lắc đầu: "Từ nhỏ không sợ nhất chính là lạnh, đại khái ở trong nhà bếp lâu ngày, trong người có giấu tam muội chân hỏa rồi."
"Thảo nào ở cách vách nhà ngươi, nhà cũng bị cháy."
"Trần lão sư ngươi thật không phúc hậu, nhà tại sao là ta đốt? Ta còn muốn hỏi đây, ngươi là thế nào chiêu gọi được thiên long chuyển thế, làm cơm cũng có thể đem nhà đốt sạch?"
Nhắc tới chuyện này cảm giác sợ hãi đã qua, Trần Thiên Ngữ ngẫm lại đích xác là rất sai lầm, cười liên tục.
Trương Tĩnh Hân: "Ngươi còn rất đắc ý."
"Ta chẳng qua là cảm thấy bản thân quá buồn cười."
Trương Tĩnh Hân :"Thân là nhà phê bình ẩm thực mười vạn fan nấu cơm cháy nhà chuyện này tại sao lại không có truyền thông đến đưa tin? Hẳn là để các fan cảm thụ một chút thế nào mới là đại thần thực sự mới đúng."
"Hắc, ta tự giễu hai câu ngươi còn thuận thế bò lên."
Trương Tĩnh Hân cúi đầu cười.
Rất khó khăn mới có cơ hội để hai người tiếp xúc, Trần Thiên Ngữ vẫn đối với trù nghệ của Trương Tĩnh Hân cảm thấy hứng thú vô cùng: "Ai, Trương lão bản, ngươi năm nay hai mươi mấy tuổi rồi?"
"Nhỏ hơn ngươi hai tuổi."
"..... Ngươi biết ta bao nhiêu tuổi sao?"
"Lần trước lúc chúc mừng trùng cửu cho ngươi chính ngươi đã ồn ào nói sang năm mới là ba mươi mà."
".... Mới 27 tuổi, nhưng nhìn kỹ thuật nấu nướng của ngươi giống như đã đi qua rất nhiều địa phương học qua rất nhiều phong cách ẩm thực mà luyện thành, không chỉ cần kinh nghiệm phong phú hơn nữa còn cần ngộ tính rất cao, không giống như một tiểu cô nương ở tuổi này của ngươi có thể nắm giữ được."
"Từ nhỏ mẹ ta đã dẫn ta đi các nơi, đến mỗi một chỗ liền làm quen một đầu bếp, ăn nhiều quán ăn tự nhiên sẽ có chút ý tưởng, Trần lão sư không thể dùng tuổi tác để bình luận một người nha."
Trần Thiên Ngữ: "Vì sao ngươi lại quen biết đầu bếp của nhiều phong cách ẩm thực?"
"Đều là bạn bè của mẹ ta, đừng nhìn ta mẹ ta chỉ bán thịt heo, nhưng đi đâu cũng là một cành hoa trong chợ rau, vừa lợi hại vừa xinh đẹp. rất nhiều người bán thịt bán thức ăn đều thích mẹ ta, đầu bếp từng đến chọn thịt đều thích cùng mẹ ta nói thêm vài câu, thường xuyên qua lại liền quen biết."
".... Mẹ ngươi thực sự là bán thịt heo?"
"Thật sự."
"Thôi đi...."
"Chuyện này có cái gì không thể tin? Mẹ ta mặc dù là bán thịt heo, nhưng đều đem bản thân chỉnh chu sạch sẽ, cũng chưa bao giờ thiếu cân ít lưỡng. Ta có nhìn thấy những người bán thịt heo khác đem thịt quay của khách hàng lên thớt chặt bớt, thịt hoa mai tốt nhất chặt xong trả lại trong tay khách hàng liền thay bằng mấy cục xương không ai muốn, thịt phía dưới đều nhìn không thấy, chờ khách hàng về nhà phát hiện rồi thì lại không nhận. Mẹ ta chưa bao giờ như vậy, thịt cũng đều là thịt tươi trong ngày, buôn bán là nói đến lương tâm."
Trần Thiên Ngữ nhìn khuôn mặt trắng nõn của Trương Tĩnh Hân: "Nóicứ như thật."
Trương Tĩnh Hân trầm mặt, không lên tiếng. Trần Thiên Ngữ đột nhiên cảm thấy bầu không khí có chút bất ổn, lập tức muốn mở miệng, Trương Tĩnh Hân đột nhiên nở nụ cười.
Nhìn thấy Trương Tĩnh Hân cười, Trần Thiên Ngữ cũng cười theo: "Ngươi thật biết chọc cười a. Quầy điểm tâm cũng đã dọn ra, có muốn ăn chút gì rồi trở về ngủ hay không?"
"Đi, Trần lão sư muốn ăn gì, ta mời khách."
"Thật sự khách khí. Liền ăn chút đặc sản của thành phố B đi, gan heo cùng bánh bao, ta biết chỗ, cách nơi này không xa, lúc này hẳn là đã mở cửa."
Đi vào tiệm cơm tìm chỗ ngồi xuống, bánh bao cùng gan heo bưng lên nhiệt khí bừng bừng , nhưng Trần Thiên Ngữ quả thật là mệt mỏi, mí mắt còn muốn sụp xuống, ý thức phiêu phiêu căn bản nhịn không được nữa.
"Trần lão sư mệt thành như vậy, lát nữa ta tiễn ngươi trở về."
Giọng nói của Trần Thiên Ngữ mơ hồ: "Xe của ta....vẫn còn ở đây."
"Không sao, đậu trong tiểu khu cũng không thu phí, trở về ngủ đủ rồi thì trở lại lái về, nếu không như ngươi bây giờ mà lái xe thì thật khiến người ta lo lắng. Lót dạ rồi đi thôi."
Rốt cục nghĩ đến sách mới phải viết cái gì rồi, cả đêm vốn dĩ rất hưng phấn, thế nhưng lớn tuổi thể lực cực hạn nên không đủ khí lực nữa. Đã nói người có tam muốn, lớn nhất chính là muốn ngủ hiện tại đang chiếm lĩnh hoàn toàn thân thể nàng, nên muốn ăn cũng liền trở nên nhỏ bé. Chỉ ăn một cái bánh bao thì cảm giác buồn nôn uy vũ dâng lên, Trương Tĩnh Hân nhìn thấy dáng vẻ của nàng không ổn, nhanh chóng mua cho nàng một chai nước lọc.
Nước lọc uống vào đè ép cảm giác buồn nôn, gần đây dạ dày của nàng tựa hồ không tốt, có chút suy yếu rồi.
"Nếu không thì đừng ăn, đến trong xe của ta ngủ một lát đi. Nói