Là một nhà phê bình ẩm thực , thói quen trong cuộc sống của Trần Thiên Ngữ rất tốt, không thức đêm cũng không hút thuốc, uống rượu chút ít, không tùy tiện hôn môi.
Để duy trì vị giác linh mẫn, nàng đối với tất cả những thứ vào miệng vẫn duy trì hai trăm phần trăm cẩn thận, cho dù thích ăn thứ gì đó cũng biết phải kiềm chế. Dĩ nhiên, làm một nhà phê bình ẩm thực hàng đầu, nàng cũng ăn vào miệng không ít món buồn nôn, cho nên mỗi ngày đánh răng ba lần, nước súc miệng luôn mang bên người là bài tập cơ bản nhất.
Nhà của Trần Thiên Ngữ gần khu Tam Hoàn, tầng mười lăm.
Nàng là chủ biên của tạp chí ẩm thực 《Thực Sắc 》, cũng là nhà ẩm thực đã ký hợp đồng với nhà xuất bản nổi danh. Do yêu cầu công việc nên thường đi công tác, hai ngày trước hãng hàng không vừa mới gửi đến thẻ quý khách bạch kim.
Phòng ngủ cùng phòng khách đều hướng ra ban công, Trần Thiên Ngữ thích cảm giác tầm nhìn xa rộng.
Ở một khu náo nhiệt quả thật là tạo thuận lợi, lợi cho nàng lúc muốn tiêu tiền hoặc đại khai khẩu giới có thể lao đến nhà hàng lớn nhanh chóng, lắp đặt cửa kính cách âm hết lần này tới lần khác vẫn không lấn át được thói xấu ghét không gian bịt kín của nàng, từ sáng sớm tỉnh lại trong tiếng ồn ào của dòng xe cộ rốt cuộc xem như chuyện tốt, ngẫu nhiên có tiếng phanh bén nhọn một tiếng ma âm quán nhĩ trực tiếp đem nàng giật mình tỉnh giấc......thì cả ngày sẽ không muốn ăn.
Hôm nay dậy sớm, Tam Hoàn đã vào giờ cao điểm, tiếng còi xe khó chịu nháo thành một mảnh. Trần Thiên Ngữ yếu ớt tỉnh lại xoay người không muốn rời giường, đầu đau như sắp nứt ra là lúc phát hiện họa vô đơn chí, bị sái cổ rồi.
Mặc áo ngủ tơ tầm hơi mỏng, Trần Thiên Ngữ kéo rèm cửa sổ ra – hôm nay sương sớm không dày, những tòa nhà cao tầng ở xa xa chỉ có thể nhìn thấy một cách mơ hồ.
Trần Thiên Ngữ ngáp dài xuống giường, mở máy CD , vừa nghe nhạc vừa đi lấy bàn chãi điện tử để đánh răng.
Căn hộ đơn gian này chỗ khiến nàng thích nhất chính là đèn trong phòng vệ sinh có thể chiếu đến da thịt của nàng trơn bóng thông thấu, nhìn qua so với thực tế còn trẻ hơn vài tuổi.
Bàn chãi đánh răng ong ong phát ra âm thanh, âm thanh có chút tương tự tiếng điện thoại di động rung, chờ nàng rửa mặt hoàn tất phát hiện điện thoại di động có cuộc gọi đến.
Người gọi tìm nàng là biên tập viên khổ cực tìm nàng trăm nghìn lần mà không được.
Trần Thiên Ngữ cẩn cẩn dực dực chuyển động cái cổ, cầm điện thoại di động ngồi vào trước máy vi tính, mở máy vi tính xong, theo thói quen liền đăng nhập Weibo, suy tư nửa ngày vẫn là gọi điện cho biên tập viên.
"Tiểu Mạc." Trần Thiên Ngữ tận lực khiến giọng nói của bản thân có vẻ khàn khàn uể oải: "Có việc gì thế...."
Mạc Lam: "Trần tỷ, giọng nói của ngươi làm sao vậy a.... Lại một đêm không ngủ?"
Trần Thiên Ngữ nhìn thông báo nhắc nhở, 288 bình luận, 1096 chia sẻ, còn có 56 tin nhắn riêng.
"Đúng vậy, còn không phải là vì sách mới sao, viết bản nháp một đêm không chợp mắt."
Mở lời nhắn:
"Chủ Weibo có khả năng thưởng thức như vậy, nhất định là một bàn khôi ngô rồi?"
"Càn rỡ như vậy, thật sự là, mỗi người khẩu vị bất đồng, ngươi dựa vào cái gì chửi bới nhà hàng người ta? Ngươi làm việc của ngươi đi."
"Trần tỷ không nên lưu ý những lời của kẻ miệng bẩn, chúng ta vẫn ủng hộ ngươi O( ∩ _ ∩ )O hôm nay lại đi ăn món ngon gì đây?"
"Thích loại người nhanh mồm nhanh miệng như Trần lão đây, theo sau Trần lão có thịt ăn!"
Mỗi ngày khu bình luận đều là địa ngục Tu La, bất quá hôm nay bình luận so với sương sớm bên ngoài ôn hòa hơn một chút.
Biên tập viên Mạc Lam nói: "Trần tỷ ngươi nghìn vạn lần chú ý thân thể, nếu như ngươi suy sụp rồi ta phải uống gió Tây Bắc a!"
Trần Thiên Ngữ xem bình luận, biểu tượng nhị ngốc Alaska quen thuộc xếp đầu tiên, tên là "Dùng bồn ăn cơm" Tối qua đã bình luận cho nàng:
"Tây Cương quả thật không ngon, ăn một lần, sau khi ăn xong khuôn mặt của ta giống như màu bột khoai tây bọn họ để cách đêm."
Khóe miệng Trần Thiên Ngữ lộ ra nụ cười, bồn cô nương hôm nay vẫn rất khả ái rất hài hước như trước.
Thuận lợi vào trang chủ Weibo của bồn cô nương, vẫn như cũ, chỉ theo dõi một mình Trần Thiên Ngữ, Weibo 0, 39 bình luận, không kí tên, một mảnh trống rỗng.
"Trần tỷ.... Trần tỷ! Ngươi đang nghe sao?"
Trần Thiên Ngữ có chút giống như một tiểu thần bị tóm: "Ừ, đang nghe đang nghe."
"Vậy thế nào nghe được tin tốt phấn chấn lòng người như vậy mà ngươi cũng thờ ơ đây! Lát nữa ta phải đến đón ngươi đi xem nhà."
Trần Thiên Ngữ nhướng mày: "Xem nhà?"
"Đúng rồi! Không phải nói rồi sao, lão bản sợ ngươi một mực ở trong khu phố mỗi ngày làm thịt người tịnh hóa, đau lòng, cho nên chuẩn bị một biệt thự vùng ngoại thành cho ngươi, hai tầng đầy ánh nắng! Lộ thiên kéo dài tới sân thượng Hải Cảnh! Lần này lão bản của chúng ta là hạ vốn gốc trên người ngươi.... Dĩ nhiên, mục đích cũng là vì sách mới của ngài có thể sớm ngày đưa ra thị trường. Khu náo nhiệt quá bất lợi với việc sáng tác, phải cho ngài đến một nơi thế ngoại đào nguyên tìm một chút linh cảm để nó có thể ào ào như nước biển a!"
Một câu "Ngươi đừng lừa ta" Của Trần Thiên Ngữ vẫn chưa hô lên, một hơi thở mãnh liệt qua cổ "ầm ầm" một tiếng, giống như là bị người ta đánh ba tấc từ cột sống một đường đau nhức đến cổ, đau đến nàng kêu to.
Mạc Lam thổn thức: "Trần tỷ, ngươi tốt xấu gì cũng là người có kiến thức, đừng kích động...."
Trần Thiên Ngữ rưng rưng ôm cổ: "Ta không kích động, ta bị sái cổ!"
Mạc Lam: "Ôi chao? Trần tỷ, không phải ngài một đêm không ngủ sao?"
Trần Thiên Ngữ: "....."
Mạc Lam lái xe đến đón Trần Thiên Ngữ, bất quá lộ trình hơn mười km phía nam Tam Hoàn bị kẹt xe một giờ rồi mà vẫn không nhúc nhích. May mà Trần Thiên Ngữ xuất hành trang điểm tốn thời gian, chờ nàng trang điểm xong xe của Mạc Lam vừa vặn đến nơi.
Mạc Lam nói hôm nay đi xem nhà trước, ghi nhớ địa chỉ xem nơi đó có cái gì không hài lòng thì nói ra, nàng sẽ phụ trách trở lại hội báo cho phòng hành chính tu bổ. Không phải sợ dùng tiền, lão bản đã nói, Trần tỷ mở miệng cái