Tuy rằng lúc trước nàng và Jeanne từng có một chút hiểu lầm, nhưng nàng thế nào cũng nghĩ không đến Jeanne sẽ chỉ chứng nàng trên toà án.
Jeanne thẳng thắn nói, Trần Thiên Ngữ được gọi là nhà phê bình ẩm thực nhưng căn bản là ngay cả món ăn cũng không biết nấu, tất cả các phương pháp nấu ăn được miêu tả trong sách không phải một người hoàn toàn không biết nấu ăn có thể viết ra. Hơn nữa có ẩm thực gia nào lại không biết nấu ăn? Việc này cũng giống như nhà phê bình văn học mà lại mù chữ, điểm này không hợp lý.
Jeanne nói: "Trần lão sư này nha, trước đó thử nấu cơm ở nhà kết quả nấu đến cháy nhà. Người như vậy làm sao có thể làm nhà phê bình ẩm thực cũng không biết. Ta thấy nàng không chỉ sao chép lần này, căn bản là đã tái phạm nhiều lần đi, bình luận từ trước đến nay đã viết cũng không biết là đã sao chép từ chỗ nào."
Trương Tĩnh Hân nhìn Trần Thiên Ngữ, rất sợ nàng đột nhiên nổi giận ở toà án mắng chửi Jeanne.
Không ngờ Trần Thiên Ngữ lại rất trấn định, không nói gì.
Trương Tĩnh Hân nhìn trái nhìn phải, không thể tin tưởng một người tính tình nóng nảy lại có thể bình tĩnh như vậy, nhìn kỹ lại hai tay Trần Thiên Ngữ nắm chặt, ánh mắt đăm đăm, rõ ràng là giận đến choáng váng.
Kết thúc phiên toà Trương Tĩnh Hân đi cùng Trần Thiên Ngữ, luật sư Hoàng an ủi: "Không cần quá lo lắng, bây giờ còn có Trương tiểu thư làm nhân chứng, còn có cơ hội cãi thắng. Ta sẽ tiếp tục điều tra những chứng cứ khác."
Trần Thiên Ngữ vô lực nói: "Cảm ơn luật sư Hoàng."
Trong lúc nói chuyện Jeanne cùng luật sư đại điện của Văn Hóa Thải Hồng đi đến, xa xa Vệ Phong cũng chào đón, hai bên giáp mặt.
Vệ Phong ân cần đem áo khoác của Jeanne đưa tới trong tay nàng, Jeanne cũng không nhìn Trần Thiên Ngữ, chỉ kỳ quái nói: "Có vài người làm nhiều chuyện xấu nên bị báo ứng rồi, là trời có mắt. Đi thôi."
"Đứng lại
Mắt thấy đoàn người Jeanne muốn đi, Trần Thiên Ngữ gọi các nàng lại.
"Ngươi nói cái gì gọi là làm nhiều chuyện xấu?" Trần Thiên Ngữ kéo cánh tay Jeanne, cả giận nói: "Từ lúc quen biết ngươi ta đã làm chuyện gì có lỗi với ngươi. Ngươi tự vấn lương tâm đi, ta đối đãi ngươi thế nào?"
Jeanne muốn vẫy khỏi tay nàng nhưng thế nào cũng vẫy không ra, tiếp tục cười nhạt: "Đúng vậy, ngươi là có mấy người rộng rãi, nếu không phải như vậy ai muốn làm bạn với ngươi chứ? Bình thường giả bộ vô hại nhưng ở sau lưng người khác làm chuyện thấp hèn gì thì tự trong lòng ngươi biết rõ!"
"Ta không rõ, ngươi nói thẳng đi!"
Jeanne cũng bị tức giận đến mất lý trí, cất cao giọng nói: "Ngươi câu dẫn bạn trai ta còn muốn giả vờ?!"
Trần Thiên Ngữ cũng biết là chuyện này, nàng chỉ vào Vệ Phong nói: "Tốt, bạn trai ngươi cũng ở nơi đây, hôm nay đối mặt nói rõ ràng đi! Vệ Phong ngươi nói, ta câu dẫn ngươi lúc nào? Giữa ta và ngươi có phải là trong sạch hay không?"
Vệ Phong hất tay Trần Thiên Ngữ ra: "Bỏ đi, ta cũng chính là nhất thời bị ma quỷ mê hoặc nên mới mắc bẫy của ngươi. Ngươi ít giả vờ đi, ta nói cho ngươi biết, trong lòng at chủ có một mình Jeanne, ngươi có lẳng lơ hơn nữa cũng vô dụng! Sau này đừng xuất hiện trước mặt bọn ta nữa, đừng cho là ta không dám đánh nữ nhân, ta gặp một lần đánh một lần!"
Luật sư Hoàng cảnh cáo: "Vệ tiên sinh, ngươi nói lời này bọn ta có thể khởi tố ngươi."
Vệ Phong cười khinh bỉ: "Tưởng ta sợ a? Ta sợ ngươi sao, khởi tố ta đi, ngươi còn đứng ở chỗ này làm cái gì."
Trần Thiên Ngữ tức giận đến có chút nói năng lộn xộn: "Ta câu dẫn ngươi, con mẹ nó ta câu dẫn ngươi lúc nào! Ngươi còn có mặt mũi nói loại chuyện hoang đường này?!"
Vệ Phong giơ lên nắm tay: "Để xem là có hay không?"
Một tay chen giữa Vệ Phong cùng Trần Thiên Ngữ, chế trụ cánh tay của Vệ Phong trở mình đem hắn quăng ngã xuống đất, Vệ Phong quát to một tiếng muốn đứng lên, Trương Tĩnh Hân đè ép sau lưng hắn khiến hắn khụy một chân quỳ trên mặt đất, cánh tay bẻ lên đỉnh đầu, vài lần muốn đứng lên nhưng xuất không ra lực. Nữ nhân này khí lực thế nào lại lớn như vậy?!
Trương Tĩnh Hân từ bảy tuổi đã bắt đầu học nấu ăn, mười hai tuổi đã có thể một tay nâng cái chảo nặng vài cân. Sống cùng mẹ, trong nhà không có nam nhân, từ nhỏ đã bị mẹ nàng đưa đi học võ phòng thân. Vệ Phong từ trước đến nay không đến phòng tập thể thao mà chỉ biết phô trương thanh thế đương nhiên không phải là đối thủ của nàng.
"Đáng tiếc hôm nay không mang theo dao làm bếp." Trương Tĩnh Hân lạnh lùng nói: "Nếu không, có thể cho các vị biết một chút công phu dùng đơn đao chặt xương của ta."
Jeanne sốt ruột nhưng lại không có biện pháp, luật sư đại diện nói: "Trương tiểu thư, còn chưa ra pháp viện thì đã dùng bạo lực, cẩn thận bọn ta kiện ngươi."
Trương Tĩnh Hân buông Vệ Phong ra: "Ngươi đừng dọa ta, đây là thuộc về tự vệ, nếu muốn kiện ta sẵn sàn phụng bồi."
Jeanne đỡ Vệ Phong dậy: "Ngươi không sao chứ?"
Hết thảy trước mắt giống như là trò khôi hài, đầu óc Trần Thiên Ngữ ông ông, thân thể lung lay sắp đổ.
Trương Tĩnh Hân kéo tay nàng đem nàng đỡ đến một góc.
Hoa Tiền Nguyệt Thiện kết thúc một ngày kinh doanh, con hẻm náo nhiệt cả ngày cũng chậm rãi thiếu đi tiếng huyên náo. Ánh đèn từ những quán nhỏ ven đường le lói uể oải, mỗi quán đều đã treo biển kết thúc kinh doanh, không yên lòng chuẩn bị đóng cửa. Thỉnh thoảng có thể nghe vài tiếng quát tháo chói tai, đó đều là truyền ra từ nhưng quán bar sau trong hẻm. Đánh nhau, nôn mửa, khóc lớn, gào to là đặc sắc của con hẻm này lúc đêm xuống, Trần Thiên Ngữ lần đầu tiên ở chỗ này đến khuya như vậy.
Tây Cần cùng Thu Quỳ đã sớm về nhà ngủ, Tiểu Diệp cũng không chịu đựng được bị Trương Vị Đồng tiễn về nhà, Trần Thiên Ngữ cùng Trương Tĩnh Hân vẫn ngồi ở lầu hai chậm rãi uống rượu.
Trần Thiên Ngữ nhớ lại nàng cùng Jeanne là thế nào mà quen biết, thời gian không lâu lắm nhưng có chút mơ hồ. Trần Thiên Ngữ ở thành phố B không có bạn bè gì, nhiều nhất là đồng nghiệp, Jeanne cùng Martha chủ động tiếp cận rồi trở thành một tình bạn hoang đường.
"Vừa rồi Vệ Phong nói xấu ngươi như vậy, sao ngươi không đem chuyện của hắn và Martha nói ra?" Trương Tĩnh Hân tiếp tục rót rượu cho Trần Thiên Ngữ, chút ít rượu nho, không hại dạ dày, trợ giấc ngủ.
Trương Tĩnh Hân từ nhỏ phần lớn thời gian đều sinh sống ở miền Nam, bình thường nói chuyện cũng không mang nhiều khẩu âm bản địa, nhưng thỉnh thoảng trong giọng nói của nàng vẫn có thể nghe ra một chút khẩu âm. Những âm uống lưỡi nàng nói không lưu loát lắm, tỷ như hai từ "chuyện này" nàng nói có chút không được tự nhiên. Nhưng khi nói đến cái tên tiếng anh như Martha lại nói đến cứng nhắc như vậy thật không biết có phải là cố ý hay không nữa.
Trần Thiên Ngữ nhún vai: "Vệ Phong một mực chắc chắn ta và hắn có loại quan hệ đó, thân là đương sự, ta nói cái gì thì trong mắt Jeanne đều là đang ngụy biện mà thôi."
Trương Tĩnh Hân gật đầu: "Nói cũng phải, không đầu óc, không biết xấu hổ, căn bản không cần giải thích nữa."
Trần Thiên Ngữ hơi ngà ngà say, trong người hơi mệt mỏi nhưng đầu óc vẫn thanh tỉnh, một bụng lời muốn nói nhưng lại lười nói, đổi lại bất luận kẻ nào khác ngồi đây lúc này có thể là một chữ nàng cũng sẽ không nói. Nhưng Trương Tĩnh Hân người này, nói như thế nào đây, cùng nàng nói chuyện vô cùng thoải mái, ngươi chỉ nói một câu thậm chí một từ thì nàng cũng có thể bắt được trọng điểm một cách chính xác nhất, ngay cả chửi mắng nàng cũng nghe rồi cười ra tiếng.
Trần Thiên Ngữ ha hả mà cười, đem rượu trước mặt