Chẳng biết tại sao, chuyện liên quan đến Trương Tĩnh Hân luôn luôn phát sinh lúc đêm khuya và sáng sớm. Lúc cảm giác ấm áp rút đi, Trần Thiên Ngữ luôn phải nghênh đón một cơn sóng buồn ngủ, nàng bị cười nhạo đã qua trùng cửu thông thường cũng có thể đô hội buồn ngủ hung hăng kéo vào trong giấc ngủ. Trong mơ còn có các loại sự việc đa dạng sinh động, đương nhiên việc này sau khi tỉnh lại nàng không có cách nào hoàn toàn nhớ rõ, chỉ còn lại tâm tình.
Rất vui vẻ.
Kỳ Uyên tiễn hai người bọn họ quay về thành phố Q, Trần Thiên Ngữ ở sau xe ngủ đến hôn thiên ám địa, Trương Tĩnh Hân ngồi ở ghế phó lái cùng Kỳ Uyên trò chuyện, nói một lúc cũng chống không được buồn ngủ, Kỳ Uyên nói không có việc gì ngươi cứ ngủ đi, đến thành phố Q ta gọi các ngươi.
Trương Tĩnh Hân hai tay khoanh trước ngực an tĩnh mà ngủ, chờ khi tỉnh lại Kỳ Uyên đã đem các nàng đưa đến điểm đích, chiêu bài của Vĩnh Nhật Hương đang ở trước mắt.
Nhìn lại sau xe, Trần Thiên Ngữ còn mơ màng trở mình, lẩm bẩm gì đó.
Kỳ Uyên còn phải trở về lo hậu sự của mẹ, cũng không cách nào theo cùng các nàng: "Lần này thật sự rất cảm ơn, không có các ngươi có thể ngay cả tâm nguyện cuối cùng của mẹ ta cũng không thể giúp nàng thực hiện. Ta còn phải trở về thành phố J, nhưng phần ân tình này ta nhất định phải trả lại cho các ngươi. Có thể lưu lại phương thức liên lạc của các ngươi không?"
"Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, Tiểu Kỳ ngươi cũng đừng để tâm." Trương Tĩnh Hân nhìn Trần Thiên Ngữ trong nằm trong xe, nói: "Huống chi, đây cũng là trải nghiệm của ta và nàng."
Cuối cùng lúc Kỳ Uyên lần nữa khẩn cầu Trương Tĩnh Hân đã để lại địa chỉ của Hoa Tiền Nguyệt Thiện, Kỳ Uyên nói bạn trai nàng đang ở thành phố B, sau khi giải quyết việc của mẹ xong nàng nhất định đăng môn bái phỏng.
Kỳ Uyên đi rồi, Trần Thiên Ngữ xem như chính thức tỉnh ngủ.
"Cuối cùng ngươi cũng tỉnh, ta cũng không muốn không nói một tiếng mà đã đi, như vậy dường như không lịch sự."
Trần Thiên Ngữ mới vừa tỉnh còn có chút mơ hồ: "Đi? Ngươi đi nơi nào?"
"Quay về thành phố B." Trương Tĩnh Hân nói: "Lần này ra ngoài kích thích rất nhiều linh cảm, thực đơn cho quý mới cũng đã lửa sém lông mày, hai tiểu đồ đệ của ta cũng rất áp lực, ta phải trở về rồi."
Trần Thiên Ngữ bừng tỉnh, thì ra Trương Tĩnh Hân đến thành phố Q thật sự hoàn toàn là vì món ăn mới? Không đúng, nhìn ý cười trong mắt nàng nhất phó có tâm tư khác liền biết hoàn toàn không thể tin tưởng lời của nàng.
"Nhanh như vậy đã muốn trở về a, cũng tốt.... Ngươi là chủ, có việc lo lắng."
Trương Tĩnh Hân thu thập xong hành lý muốn ra sân bay, Trần Thiên Ngữ tiễn nàng đến trạm xem bắt xe ra sân bay.
"Vậy Trần lão sư, khi nào ngươi trở lại?"
Trương Tĩnh Hân hình như thường dùng cách nói chuyện vòng vo giống như không để tâm nhưng trên thực tế nàng thật sự để tâm đến. Bảo nàng đừng gọi Trần lão sư thì nàng không gọi, chịu không nổi trêu chọc của nàng thì nàng cũng yên lặng đổi lại cách xưng hô.
Trần Thiên Ngữ nói: "Ta còn chưa muốn trở về. Thành phố B cả ngày khói bụi chỗ nào cũng nhìn không thấy, bên ngoài tốt biết bao nhiêu? Ta còn muốn đến mấy chỗ nữa sau đó trở về thăm ba mẹ ta."
"Như vậy, được rồi, ta đi đây." Trương Tĩnh Hân lên xe.
Cứ như vậy mà đi? Trần Thiên Ngữ nhìn bóng lưng Trương Tĩnh Hân rời đi một cách tiêu sái trong lòng không được tự nhiên — ngay cả một câu gặp lại cũng lười nói sao! Bầu không khí tốt đẹp mấy ngày nay lẽ nào chỉ là tự ta suy diễn?
Trần Thiên Ngữ cúi đầu đương nhiên là có chút thất vọng, có thể nói cái nữa chứ?
Nàng đang muốn đi, Trương Tĩnh Hân gọi nàng lại: "Trần lão sư."
Trần Thiên Ngữ ngẩng đầu, đôi mắt sáng người lấp lánh nhìn Trương Tĩnh Hân.
"Thành phố B, gặp lại a." Trương Tĩnh Hân rất ít cười đến sáng lạng như vậy, hàm răng trắng đều, khóe miệng còn có một má lúm đồng tiền nhợt nhạt. Nụ cười của nàng, lời nói của nàng trực tiếp thả một quả ngư lôi vào trong lòng Trần Thiên Ngữ, nổ ra vô số bụi hoa, mà người nội tâm bị công kích kia lại vẫn ngoan cố đem phần vui mừng này nén ở trong lòng, nặn ra một nụ cười cứng nhắc, nhưng đáp lại cũng là vô cùng chân thành. :" Thành phố B gặp lại!"
Trên đường Trương Tĩnh Hân đến sân bay thì nhận được điện thoại của Trương Vị Đồng: "Tỷ tỷ yêu dấu, ngươi đã đi đâu vậy? Trong quán sắp trở tay không kịp ngươi còn cả ngày chạy ra bên ngoài. Mệt mỏi đến ta cũng gầy đi, ta không chơi nữa , ngươi tuyển thêm nhân viên đi."
Trương Vị Đồng là biểu muội của Trương Tĩnh Hân, sau khi tốt nghiệp đại học người nhà an bài cho nàng đến làm trong công ty, nhưng Trương Vị Đồng vừa nghĩ tới mỗi ngày đều sẽ bị giám thị liền khó chịu các loại. Trương Tĩnh Hân vừa lúc mở Hoa Tiền Nguyệt Thiện, Trương Vị Đồng liền hướng gia trưởng xin đến trong quán của biểu tỷ để giúp đỡ.
"Ngươi có thể được sao?" Không đợi ba mẹ Trương Vị Đồng hoài nghi thì Trương Tĩnh Hân đã là người đầu tiên hoài nghi: "Nói cho ngươi giúp đỡ thu tiền ta còn có thể tin, cho ngươi làm nhân viên phục vụ, người đừng cùng thực khách đánh nhau trong quán."
Trương Vị Đồng đảm bảo nàng tuyệt đối sẽ không gây sự, nhất định sẽ siêng năng làm việc.
Trương Tĩnh Hân cho là nàng thực sự sợ công ty gia tộc sợ đến mức này, kết quả không được hai ngày nàng đã nhìn ra, đứa nhỏ này thiết kế đồng phục cứ y như quản lý, Hoa Tiền Nguyệt Thiện trang trí hoa mỹ món ăn mới lại, đặc biệt hấp dẫn các cô gái trẻ tuổi. Trương Vị Đồng nhìn thấy cô nào vừa mắt liền cho số điện thoại, nơi này đối với nàng mà nói quả thật là thiên đường, thảo nào dù phải làm phục vụ cũng không muốn đi.
Cảm giác hưng phấn mới mẻ kiên trì được hơn nửa năm cũng coi như đáng quý, cuối cùng vẫn là kiên trì không nổi nữa... Vô lương biểu muội muốn đi, Trương Tĩnh Hân ít nhiều vẫn có chút vui mừng.
"Ngươi muốn đi cũng phải chờ ta trở về rồi hãy nói, buổi tối ta về thành phố B. Vậy ngươi dự định quay về công ty làm?"
"Cũng không phải, ba mẹ ta cũng thúc dục rất chặt. Trong nhà chỉ có hai chúng ta là đứa nhỏ, ngươi cố ý không quay về nên không thể làm gì khác hơn là kéo ta làm thay thế. Ai, nhân sinh của ta...."
Trương Tĩnh Hân an ủi nàng: "Không có việc gì, trở về ngươi làm chủ tịch rồi chắc chắn có cơ hội tán gái."
"..... Biểu tỷ ngươi, nói chuyện thỉnh thoảng có thể đừng trực tiếp như vậy được không. Được rồi ta chờ ngươi trở lại, ta sẽ bảo bạn gái ta dời ngày vé máy bay."
"Chờ một chút, không phải ngươi quay về công ty đi làm sao?"
"Trước khi đi làm còn không thể hảo hảo vui chơi một chút sao?"
"Chờ thêm một chút, ngươi có bạn gái lúc nào?"
"Vẫn luôn có a, thân là lão bản cùng biểu tỷ ngươi thế nào lại không chú ý đến cuộc sống của ta như vậy!"
Trương Tĩnh Hân: "Ta thấy ngươi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp thì liền lưu số điện thoại, còn tưởng rằng ngươi độc thân."
"Không phải ngươi cũng vậy sao, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp thì sẽ tặng món ăn."
"Ta là độc thân a."
Trương Vị Đồng hắc hắc cười: "Cũng sắp không phải nữa rồi?"
Trương Tĩnh Hân cũng cười: "Ít nói bậy, bất quá vẫn nhận lời chúc phúc của ngươi."
Trương Tĩnh Hân đến phòng chờ của sân bay cầm thẻ đăng ký qua chỗ kiểm tra, trong lúc đợi đăng ký nàng mua một quyển tạp chí, ngồi trong quán cà phê vừa uống vừa xem. Tạp chí vừa lật thì đối diện liền có thêm một người.
"Hey? Trần lão sư?" Trương Tĩnh Hân sửng sờ một chút: "Sao ngươi lại chạy đến đây?"
Trần Thiên Ngữ cười đến giảo hoạt: "Thế nào, chỉ cho phép ngươi đột nhiên xuất hiện còn ta thì không được chơi trò xuất hiện trong nháy mắt a?"
Trương Tĩnh Hân buông tạp chí: "Là luyến tiếc ta sao?"
Trần Thiên Ngữ vẫn thật không nghĩ tới Trương Tĩnh Hân có thể nói trắng ra như vậy, đột nhiên xuất hiện xuất hiện muốn đánh thắng bất ngờ không ngờ lại bị đối phương cướp cờ trước, Trần Thiên Ngữ vô thức nói lắp: "Ngươi, nói cái gì đó? Ta đúng lúc có việc gấp cũng muốn quay về thành phố B, mua được vé trên cùng chuyến bay nên tranh thủ thời gian."
"Thì ra là thế, đúng lúc a, trở về còn có người bầu bạn."
Trần Thiên Ngữ trong lòng vui vẻ — cùng nhau ngồi máy bay quay về thành phố B! Vừa đi vừa trò chuyện!
Kết quả