Trương Tĩnh Hân rốt cuộc là ai?
Cao Ấu Vi một đêm không ngủ, điều tra tất cả về Trương Tĩnh Hân, lại phát hiện hết thảy đều rất kỳ hoặc.
Trương Tĩnh Hân cùng mẹ nàng đơn độc sống đến năm 23 tuổi chuyện này không thể nghi ngờ, mẹ nàng lại là một người bán thịt heo.... Địa vị cao nhất là hộ bán thịt tươi loại A lớn nhất thị trấn S, nhân vật cao nhất đã từng tiếp xúc là đầu bếp gian xảo nổi danh khắp thiên hạ của thành phố H, vì bảo vệ chất lượng thịt heo của mình mà nháo một trận lớn, chuyện nổi danh nhất là thấy một lão thái thái đi mua thức ăn bị cháu trai ruột cướp sinh hoạt phí mang đi cờ bạc, cầm lên thái đao đuổi theo ba con phố.
Con gái của một tiểu nhân vật như vậy đến tột cùng là làm sao biết tập đoàn Vĩnh Động đang thiếu hụt tài chính?
Ba nàng là ai?
Lẽ nào sẽ là Trương Gia Lượng của tập đoàn Siêu Khoa thuộc thành phố z? Không có khả năng, Trương Gia Lượng qua tuổi năm mươi nhưng vẫn độc thân, lúc trẻ tuấn lãng bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua dường như mới ngoài bốn mươi, giá trị con người một đôi tay thiếu chút nữa đếm không hết, là người chồng biết bao nhiêu nữ nhân nằm mơ còn không được.
Mặc dù sớm có nghe đồn Trương Gia Lượng đã có vợ con nhưng vẫn thập phần bảo mật chưa bao giờ công khai ra ánh sáng, nhưng...
Bán thịt heo cùng ông trùm công nghệ!? Bây giờ biên kịch cũng không dám khoa trương như vậy.
Khép laptop lại, tiếp tục đi thăm dò Trương Tĩnh Hân. Cao Ấu Vi uống một ly sữa nóng trước khi trời sáng nỗ lực tìm kiếm buồn ngủ. Hôm nay còn có rất nhiều việc nàng không thể hoàn thành nhưng vô luận như thế nào nàng cũng muốn ngủ một hồi.
Thế nhưng vừa nghĩ tới Trương Tĩnh Hân, vừa nghĩ tới chuyện nàng ở bên ngoài hồ đồ vì nữ nhân có thể sẽ truyền tới tai mẹ nàng, nàng liền khủng hoảng đến cả người rét run, khó có thể đi vào giấc ngủ.
Một đêm không ngủ của Cao Ấu Vi, còn Trần Thiên Ngữ một mình đi lang thang đến đêm khuya.
Từ Hoa Tiền Nguyệt Thiện đi ra Trần Thiên Ngữ quả thật là tức giận đến vừa đi vừa mắng chửi Cao Ấu Vi, trong đầu nghĩ đến tất cả đều là nàng bá đạo không nói lý, còn bản thân đi tới chỗ nào cũng không biết.
Trước mặt cũng là một con hẻm nhỏ, trong hẻm tất cả đều là quán ăn đêm, mỗi một chỗ biển hiệu sáng rực cùng thức ăn trái lại kích phát cảm giác thèm ăn của Trần Thiên Ngữ.
Nghĩ đến mỹ vị trên thực đơn ở Hoa Tiền Nguyệt Thiện đã gọi ra nhưng lại chưa được ăn, Trần Thiên Ngữ liền hối hận không thôi! Tên hỗn đản Cao Ấu Vi! Một cái tát thực sự là không đủ nguôi lửa giận trong lòng! Hẳn là nên xách nàng lên hung hăng lên gối! Bên phải đấm thẳng! Bên trái đấm móc! Ngô, không được, hay là trước tiên ăn chút gì đó, thật là đói!
Lúc tâm tình không tốt càng không thể bạc đãi bản thân, ăn no mới là sinh mệnh từ hải dương bước lên lục địa, hàm nghĩa chân chính từ ăn tươi nuốt sống đến học được dùng lửa!
Trần Thiên Ngữ đi vào một quán nướng 2h4h tên là "Kim bài tiểu trù", trong quán tốp năm tốp ba thực khách, nàng ngồi vào trước một cái bàn lớn, gọi nhân viên đến.
Trần Thiên Ngữ gọi thịt ba chỉ nướng món chiêu bài của quán, nấm hương, cánh gà tẩm mật ong, nấm kim châm, ếch trâu dầu lạt, chiên cơm.
"Tiểu thư muốn uống gì không?" Nhân viên hỏi.
Nhớ đến Trương Tĩnh Hân, Trần Thiên Ngữ gọi một trát bia.
Trong quán mở quạt gió, còn chưa bắt đầu chính thức vào mùa nóng nhưng vấn đề cần giải quyết thiết yếu chính là hệ thống thông khí.
Những quán nướng này vốn thiên về nhiệt, Trần Thiên Ngữ còn chưa ăn uống thì đã cảm thấy cả người bức rức, nhịn không được cởi áo khoác ra. Áo khoác cầm ở trong tay lại không tìm được chỗ treo, không thể làm gì khác hơn là nhét vào chỗ ngồi bên cạnh.
Bia không đắng, uống rất được, nhưng thức ăn mang lên quá chậm nàng uống bia uống đến no. Thịt ba chỉ nướng lên trước, Trần Thiên Ngữ một ngụm cắn xuống tràn đầy mỡ béo,thơm thì có thơm , nhưng thực sự quá ngán rồi. Nàng gọi hai phần xiên nướng, ăn xong xiên thứ nhất sẽ không muốn ăn nữa, không thể làm gì khác hơn là ăn nấm. Nấm tiểu hoa cô là loại nấm nhỏ, nấm đã nở thành dù, văn nấm rõ ràng, thịt dày hương thuần, mềm nhẵn rât ngon, thảo nào giá cả hơi đắt... Nấm này đầy nước, nếu là nướng theo phương pháp bình thường thì nấm mất nước sẽ tạo cảm giác khô, đầu bếp rất có tâm nhãn nên đã dùng lá cải trắng xen kẽ với nấm để bổ sung hơi nước, thấp nhuận vị giác. Đầu bếp có sáng tạo, thế nhưng vì sao thịt ba chỉ là món chiêu bài lại không nghĩ đến cách nào đó để giảm ngán? Lãng phí chất thịt tuyệt vời một cách vô ích.
Cánh gà đủ vị, nhưng hết lần này tới lần khác không chịu chặt ra, ăn lao lực còn dễ dính vào mặt.
Nấm kim châm bỏ vào miệng còn không bằng cây tăm, ếch trâu nướng dầu lạt trái lại không có khuyết điểm gì nhưng lúc lên bàn bên cạnh tất cả đều là dầu, cơm chiên số lượng quá lớn hạt cơm rời rạc không có mỹ thức gì đáng nói.
Bữa cơm này Trần Thiên Ngữ nửa vui nửa buồn nửa nọ nửa kia, có chút cảm giác chỉ hận rèn sắt không thành thép.
"Xấu hổ, tiểu thư, có thể quấy nhiễu ngài một chút không?" Một vị nam tử trung niên hơn bốn mươi tuổi đứng bên cạnh nàng: "Ta họ Trương, là ông chủ của quán này. Không biết ngài có thời gian hay không? Ta muốn mời ngài làm chút khảo sát khách hàng ."
Trần Thiên Ngữ không quá thích lúc ăn cơm bị người khác làm phiền, nhưng vị lão bản này họ Trương, còn ôn hòa lễ độ như vậy, tùy ý tâm sự cũng tốt.
Được sự đồng ý của Trần Thiên Ngữ ông chủ cầm giấy bút ngồi vào đối diện, Trần Thiên Ngữ nói: "Ông chủ, các ngươi có đầu bếp tốt, trên phương diện xử lý chi tiết tạm được, nếu như có thể dụng tâm thêm một ít trên phương diện hoàn cảnh cùng đồ dùng ăn uống thì tốt hơn."
"Nga?" Ông chủ thú vị nở nụ cười: "Tiểu thư, ngươi rất biết ăn, đầu bếp của chúng ta thật là không tệ, nhưng vẫn có khách phản ánh một ít điểm không hài lòng.Quán này chỉ có một mình ta quản lý, mỗi ngày từ sớm bận rộn đến tối căn bản không có thời gian suy nghĩ vấn đề rốt cuộc ở nơi nào."
"Ngươi muốn nghe ta nói lời thật sao?"
"Dĩ nhiên muốn."
"Ông chủ, ngươi có tự mình ăn món chiêu bài thịt ba chỉ nướng chưa?" Trần Thiên Ngữ đem thịt ba chỉ nướng nàng chưa ăn xong đặt trước mặt ông chủ: "Tuy rằng khi nguội rồi ăn sẽ ngán, nhưng chỉ cần nghiêm túc ăn một lần thì có thể phát hiện ra vấn đề."
Ông chủ cầm lấy ngũ hoa nướng nói: "Ta biết, vẫn có người phản ánh nói thịt quá ngán, nhưng phản ánh trên cơ bản đều là khách nữ. Khách hàng của ta có nữ có nam, nếu như thiên về khẩu vị của khách hàng nữ sẽ khiến khách nam không vừa miệng...aiz."
"Vì sao không tìm được một phương pháp có thể thuận theo khẩu vị của khách hàng nữ cũng đồng thời chiều lòng khách hàng nam?"
Ông chủ ủ rũ nói: "Nào có chuyện hoàn mỹ như vậy."
Trần Thiên Ngữ nhếch miệng cười: "Có a."
Hôm nay lúc Hoa Tiền Nguyệt Thiện kết thúc kinh doanh lại không thấy bóng dáng bà chủ Trương Tĩnh Hân ở đâu. Thu Quỳ vẫn trốn trong phòng vệ sinh không chịu ra ngoài, Tiểu Diệp nói muốn mau đến xem thử sợ nàng gặp chuyện không may, bị Tây Cần ngăn lại.
"Chờ lúc chúng ta đi rồi hãy gọi nàng...."
Tiểu Diệp nhìn thấy sắc mặt Tây Cần cũng khó coi, nhớ lại quan hệ giữa hai vị tiểu đầu bếp này dường như có chút cổ quái... Những người khác không tiện nhiều lời, Tiểu Diệp vệ sinh quét tước xong liền đi.
Nhìn thấy Tiểu Diệp rời khỏi, trong Hoa Tiền Nguyệt Thiện cuối cùng cũng chỉ còn nàng và Thu Quỳ, Tây Cần đi tới cửa phòng vệ sinh nhẹ nhàng gõ cửa.
"Thu Quỳ.... Trước đó là ta không tốt.... Ngươi đừng giận ta, ra đi, ta đưa ngươi về nhà."
Thu Quỳ không phản ứng nàng.
Tây Cần chần chừ một lúc mới nói tiếp: "Được rồi, ta cũng đã nói xin lỗi với ngươi rồi, ngươi còn muốn như thế nào nữa? Lúc ta hôn ngươi , ngươi cũng không cự tuyệt nha!"
Cho dù nghẹn chết thì Thu Quỳ cũng không thể phản ứng nàng vào lúc này!
Tây Cần liếc mắt nhìn chậu hoa đã vỡ bên cạnh, khẽ cắn môi một cước đạp lên!
Trong tiếng vang kinh thiên động địa cùng tiếng nức nở của Tây Cần, Thu Quỳ vẻ mặt hốt hoảng mà vọt ra ôm lấy Tây Cần đang ngồi xổm dưới đất thống khổ ôm chân, nước mắt đảo quanh trong viền mắt: "Ngươi làm sao vậy! Có bị thương ở đâu không?"
"Khổ sở trong lòng..... Không cẩn thận đạp phải chậu hoa...."
"Ngươi là heo sao! Tại sao có thể không cẩn thận như vậy! Đây là cái gì.... Cư nhiên chảy máu! Trời ạ! Mau gọi xe cứu thương! Điện thoại di động của ta đâu!"
Tây Cần kéo Thu Quỳ đang hốt hoảng lại, kéo nàng ôm vào trong lòng: "Cuối cùng ngươi cũng đồng ý ra gặp ta sao? Còn giận ta? Ta thật tâm xin lỗi ngươi..., Xin lỗi, bất kể là hôn ngươi mà không có sự cho phép của ngươi hay là để sư phụ nhìn thấy cũng đều là ta nhất thời không kịp suy nghĩ, toàn bộ đều là lỗi của ta, ngươi đừng ngược đãi bản thân."
Thu Quỳ phản ứng kịp: "Ngươi.... Ngươi là cố ý?"
"Không cố ý thì sao ngươi đồng ý tha thứ cho ta."
"Ai nói ta tha thứ cho ngươi!" Thu Quỳ một tay đẩy Tây Cần ra: "Ngươi là một kẻ lường gạt."
Liên tục hai lần bị nội lực của Thu Quỳ gây thương tích, Tây Cần quả thực muốn thổ huyết, nhưng thấy Thu Quỳ chỉ cứng miệng trên mặt nổi lên đỏ ửng, thật đáng yêu muốn chết, tâm đều bị nàng hòa tan.
Hai người đóng cửa rời đi, mới vừa đi ra đầu hẻm thì nhìn thấy một chiếc xe màu đen dừng trước mặt các nàng.
Tây Cần theo bản năng đem Thu Quỳ kéo ra phía sau, cửa xe mở ra, mấy nam nhân cao lớn bước xuống.
"Các ngươi muốn làm gì?!" Tây Cần khẩn trương nói.
"Đừng sợ, lên đây đi." Trương Vị Đồng từ ghế phó lái ló đầu ra: "Ta là đến đưa các ngươi về nhà."
"Di? Vị Đồng? Không phải ngươi đi du lịch rồi sao?"
Trương