Ba của Trần Thiên Ngữ gọi điện thoại cho viện trưởng bệnh viện Thị Tam, sau đó gọi lại nói rõ với Trần Thiên Ngữ, buổi tối ngươi đến nhà Kiền thúc thúc một chuyến, nói rõ tình huống với Kiền thúc thúc.
Trần Thiên Ngữ mua quà tặng mang theo, Trương Tĩnh Hân cũng nhất định đi cùng.
Đối với Kiền thúc thúc Trần Thiên Ngữ rất quen thuộc, lúc nhỏ mỗi lần tới thành phố B đều sẽ được gia trưởng dẫn đến thăm hỏi. Hiện tại ngày lễ hay ngày tết cũng sẽ gởi nhắn tin gọi điện thoại cho Kiền thúc thúc ân cần thăm hỏi.
Tuy có một đoạn thời gian không gặp, nhưng Kiền thúc thúc nhìn qua tinh thần vẫn rất tốt. Nhìn thấy Trần Thiên Ngữ đúng là rất cao hứng, khen ngợi nàng càng lớn càng xinh đẹp. Kiền a di ở phòng bếp nấu ăn, vội vội vàng vàng bưng món ăn lên: "Thức ăn sắp xong rồi, Thiên Ngữ cùng tiểu cô nương ngồi xuống nói chuyện với Kiền thúc thúc trước đi, biết ngươi muốn đến từ hôm qua đã bắt đầu lải nhải muốn ta chuẩn bị mấy món ăn ngon. Ta đã lâu không xuống bếp, tay nghề cũng lục rồi."
Trần Thiên Ngữ vội vàng nói a di quá khách khí, muốn đến phòng bếp hỗ trợ, bị a di bảo mau ngồi xuống.
Kiền thúc thúc nhìn thấy Trần Thiên Ngữ còn mang theo quà tặng, tỏ vẻ không vui: "Ngươi xem Kiền thúc thúc là cái gì? Còn mang đồ vật này nọ đến, mang về, ta không nhận quà! Chỉ muốn cùng ba ngươi uống vài ly... Ai, thực sự là rất nhiều năm rồi không uống rượu với nhau."
Tuy nói đây là quy tắc ngầm, nhưng Trần Thiên Ngữ vẫn còn có chút xấu hổ, đem quà tặng đặt lên bàn để Trương Tĩnh Hân nói chuyện của bà nội nàng.
Kiền thúc thúc sau khi nghe xong rất trực bạch nói tình huống của bà nội nàng sẽ không có hy vọng quá lớn, nhưng chuyển đến bệnh viện Thị Tam ít nhất cũng có thể để nàng giảm chút thống khổ, ra đi thanh thản.
"Thống khổ", "ra đi", những từ này quá tàn nhẫn quá băng lãnh, Trần Thiên Ngữ nghe thấy cũng khó chịu.
"Vậy ta phải nhờ ngươi rồi, Kiền thúc thúc." Trương Tĩnh Hân rất có lễ phép nói cảm ơn.
Cùng Kiền thúc thúc, a di ăn cơm, Kiền thúc thúc còn để Trần Thiên Ngữ cùng Trương Tĩnh Hân uống rượu, thật tình là không thể nào chối từ được nên hai người chỉ uống một ít lấy lệ
Tửu lượng của Trương Tĩnh Hân tốt hơn Trần Thiên Ngữ, Kiền thúc thúc nhìn thấy Trương Tĩnh Hân có thể uống được, hăng hái dâng trào, cầm chai rượu rót đầy cho nàng. Trần Thiên Ngữ khẩn trương nhìn thoáng qua Trương Tĩnh Hân, Trương Tĩnh Hân nói: "Không có việc gì, bồi thúc thúc uống một chút mà thôi."
Kiền thúc thúc vui vẻ, kể chuyện cũ giữa hắn và ba của Trần Thiên Ngữ, nói hai người năm đó là như thế nào lỗ mãn, náo loạn, những chuyện xấu hổ, lại cảm thán thời gian quá nhanh, hai người đều đã là lão già bụng phệ.
Trương Tĩnh Hân tâm tư buồn phiền, Trần Thiên Ngữ có thể cảm giác được tâm tình của nàng xuống thấp, không nói nhiều. Chắc là đang nghĩ đến chuyện của bà nội nàng... Cho tới bây giờ đều chỉ nghe Trương Tĩnh Hân nói mẹ nàng là hoa khôi ở chợ, ngay cả ba nàng cũng chưa từng đề cập, huống hồ là bà nội. Nhưng nàng và bà nội tình cảm tựa hồ rất tốt.
Ăn uống no nê, nhìn thời gian Trần Thiên Ngữ cùng Trương Tĩnh Hân cũng cần phải trở về. Kiền thúc thúc nói các nàng đều uống rượu đừng lái xe, cho người thay thế các nàng lái xe.
Trương Tĩnh Hân uống không ít, Trần Thiên Ngữ sợ nàng ngã nên cố ý theo sát nàng, phát hiện bước chân của nàng xem như vững vàng, không vấn đề gì.
"Trương lão bản thực sự là tửu lượng cao." Trần Thiên Ngữ nói: "Uống nhiều như vậy cũng không có việc gì? Chóng mặt không?"
"Có chút, ta thường uống bia, rượu trắng tương đối ít uống."
Hai người ngồi trong xe, hướng tiểu khu Lộc Sơn.
Trương Tĩnh Hân quả thực không hăng hái lắm, một đường đều không gì nói, nếu là bình thường đã sớm mỉa mai ba trăm hồi.
Trần Thiên Ngữ biết nàng lo lắng chuyện của bà nội, nắm tay nàng ôn nhu nói: "Có một số việc kỳ thực...Đã là như vậy rồi, sinh lão bệnh tử đối với người nào cũng rất công bằng, là người thân chúng ta tận lực là tốt rồi."
Trương Tĩnh Hân mỉm cười: "Trần lão sư an ủi người khác cũng rất vụng về a."
"Hắc.... Hảo tâm không được báo đáp a, rốt cục nhận lấy mỉa mai? Ngươi nói ngươi đã làm gì, không bị ngươi mỉa mai vài câu ta liền khó chịu."
"Ta không làm gì cả." Trương Tĩnh Hân trở tay cùng Trần Thiên Ngữ mười ngón đan vào nhau: "Bà nội thân thể vẫn luôn không tốt lắm, bị bệnh đã một thời gian dài. Hai năm trước mẹ ta qua đời nàng thương tâm quá độ cũng đã bị cảnh báo bệnh tình nguy kịch, khi đó ta liền chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi, kết quả nàng lại chuyển biến tốt, lại thêm hai năm thời gian tiếp xúc, rất tốt."
"Cho nên lần này có thể vẫn còn có hy vọng."
Trương Tĩnh Hân: "Mặc cho số phận đi. Giống như ngươi nói, trên đời này rất nhiều chuyện không công bằng, tỷ như không cách nào lựa chọn xuất thân, nhưng cái chết đối với mỗi người mà nói đều là công bằng, ai cũng chạy không khỏi."
Trần Thiên Ngữ nghe ra trong lời nói của nàng mang theo bi thương, căn bản cũng không giống như Trương Tĩnh Hân lạc quan hoạt bát thường ngày, âm thầm đau lòng.
Cách tiểu khu Lộc Sơn khoảng cách rất xa, tay của hai người vẫn nắm chặt, Trần Thiên Ngữ lặng lẽ xê dịch đến bên cạnh Trương Tĩnh Hân, nói: "Bà nội ngươi và mẹ ngươi tình cảm rất tốt."
Ngoài dự đoán của nàng, Trương Tĩnh Hân lắc đầu nói: "Không được tốt lắm, kỳ thực cả đời các nàng vẫn tranh giành một nam nhân."
"Hả?"
"Tranh giành ba ta."
Trần Thiên Ngữ hiểu rõ: "Ác, đúng vậy, mẹ chồng nàng dâu khó tránh khỏi sẽ có chút không được tự nhiên, yêu cùng một nam nhân mà."
"Là yêu cùng một nam nhân, các nàng cũng không tính là mẹ chồng nàng dâu."
Trần Thiên Ngữ bối rối, có ý gì? Thám thính chuyện cá nhân của người khác thực sự không tốt, nhưng nàng quả thật muốn hiểu rõ toàn bộ về Trương Tĩnh Hân.
"Rốt cuộc.... Là xảy ra chuyện gì? Ngươi nguyện ý nói với ta sao?"
Nửa đêm ánh đèn đường tuần hoàn lóe sáng trong mắt Trần Thiên Ngữ, lúc sáng lúc tối, ôn nhu bao phủ hai người.
"Kỳ thực cũng không tính là một chuyện quá phức tạp, chỉ là có chút cẩu huyết."
Ba của Trương Tĩnh Hân tên là Trương Gia Lượng, quả thực chính là ông trùm kỹ thuật tuổi gần năm mươi nhưng vẫn độc thân.
Mẹ của Trương Tĩnh Hân cả đời chưa từng bước vào hộ tịch Trương gia.
Ông ngoại của Trương Tĩnh Hân là Lý Kỳ Huân đã từng là quan chức ở thành phố B, cũng từng gia thế hiển hách, cùng Trương gia rất có lui tới.
Trương Gia Lượng từ nhỏ đã thầm mến ái nữ của Lý gia, Lý Ngọc, Lý Ngọc đối với hắn cũng có chút động tâm. Hai người cùng tuổi, trường học cũng gần nhau, mỗi ngày Trương Gia Lượng đều cưỡi xe đến đón Lý Ngọc đến trường.
Mẹ của Trương Gia Lượng là nhạc công đàn dương cầm có chút danh tiếng, Lý Ngọc thuyết phục cha mẹ thỉnh mẹ của Trương Gia Lượng làm lão sư dạy đàn, mỗi tuần đến nhà hắn học đàn.
Trương Gia Lượng đã từng nói với con gái Trương Tĩnh Hân của mình: "Đến bây giờ ta nhắm mắt lại vẫn có thể nhớ rõ dáng vẻ lúc mẹ ngươi ngồi trong căn phòng nhỏ đánh đàn, hai mắt thật to, hai bím tóc đuôi ngựa.... Ngươi và mẹ ngươi đều xinh đẹp như nhau."
Mẹ của Trương Gia Lượng thích Lý Ngọc có tri thức hiểu lễ nghĩa, sớm cũng nhìn ra tình cảm trong lòng hai người. Con trai cũng đã đề cập qua muốn sau khi tốt nghiệp kết hôn cùng Lý Ngọc, mẹ cũng đã đồng ý.
Ai biết buổi tối trước khi tốt nghiệp ba mẹ Lý Ngọc bởi vì tham ô bị bắt vào tù, pháo đài kiên cố của Lý Ngọc nhất thời sụp đổ. Gia đình ấm áp không còn, chỉ còn một mình nàng.
Trương Gia Lượng nghe nói chuyện này, trước tiên đi tìm Lý Ngọc, phát hiện nhà nàng bị niêm phong, mà người cũng chẳng biết