Vài năm gần đây Trần Thiên Ngữ đều sống và công tác ở thành phố B có đôi khi đi công tác sẽ tiện đường trở lại thăm ba mẹ một chút, ngày lễ ngày tết cũng sẽ về nhà.
Mẹ nàng cũng giống như những bà mẹ khác, mãi nhắc về quê nhà làm việc nhanh chóng kết hôn, biểu ca biểu tỷ trong nhà thậm chí biểu đệ biểu muội cần kết hôn đều đã kết hôn, cần dẫn đối tượng về nhà thì dẫn dẫn về nhà, mà Trần Thiên Ngữ ba mươi năm độc lai độc vãng, mọi người nhìn nóng lòng tránh không được lải nhải bên tai mẹ nàng.
Mẹ của Trần Thiên Ngữ tâm lý xem như không sai, trên cơ bản có thể đứng vững dưới áp lực gia đình. Thỉnh thoảng chịu không được hoặc là nhìn con cháu các huynh đệ tỷ muội cũng sẽ lắm miệng vài câu với Trần Thiên Ngữ. Chỉ là cá tính của Trần Thiên Ngữ từ trước đến nay ngang ngạnh, mẹ nàng nói đến một câu nàng chuẩn bị mười câu đáp lại.
"Quê nhà không thích hợp với công việc của ta, công việc của ta là bình luận ẩm thực, ở đây đừng nói là nhà hàng tốt, đầu bếp giỏi, phương viên mười dặm cũng chỉ có ba ta nấu ăn ngon nhất. Ta về quê cũng chỉ có thể ở nhà ăn những thứ có thể ăn được vào miệng, tính chất công việc của ta quyết định ta không có cách nào về quê làm việc, nếu không năm đó ba ta thế nào cũng không làm việc ở quê nhà đây? Ngài đi hỏi ba xem có phải như vậy hay không?"
Ân? Kết hôn? Mẹ của ta, năm kia trước khi dì cả ly hôn bị dượng nháo đến như vậy ngài còn không sợ a? Mười mấy thân thích ở nông thôn vây trước cửa nhà chúng ta trong tay vừa gậy gộc vừa cuốc xẻng gặp người thì hỏi có quen biết dì cả hay không. Dì cả trốn ở trong nhà ba ngày không dám xuống lầu, còn kém dọa cho bà ngoại trúng gió ngài đã quên sao? Ngoại lệ? Không đâu, đó tuyệt đối không phải một ngoại lệ, bà ngoại cùng ông ngoại còn muốn ly hôn đây, chia giường ngủ nhiều năm như vậy nếu không phải tuổi tác quá lớn sợ người ta chế giễu phỏng chừng sớm ly hôn rồi. Năm ngoái lễ mừng năm mới ông ngoại lật bàn , bà ngoại khóc rống ta nhìn đến sốt ruột, mỗi một việc tất cả đều là chuyện diễn ra trước mắt làm sao nói là ngoại lệ đây?
Bạn học của ta tuần trước cũng xảy ra hai trường hợp, đều là lão công ở bên ngoài ăn vụng, một người con nhỏ mới vừa biết đi, một người còn chưa kịp sinh con.... Ngài nói, xã hội bây giờ là ta kiếm chút tiền cho bản thân dưỡng lão hay là dựa vào nam nhân tốt hơn.
Tư tưởng của ta không cực đoan, thực sự, cực đoan hơn nữa vẫn chưa cùng ngài nói đâu. Ngài muốn ta kết hôn vậy cũng được, yêu cầu không cao tìm một người giá trị trăm triệu, 180cm, 180m, 180mm, cái này cũng không tính là xứng với ta đâu. Còn nữa, ba mẹ đều mất, ta nói đông hắn không dám đi tây.... Thế nào,cái này coi như yêu cầu cao a? Ta dù thế nào cũng là một nhân sĩ nổi danh thành công a, chung thân đại sự của ta làm sao không thể yêu cầu cao? Aiz, mẹ, ta còn chưa nói xong ngài đừng đi a." (ba cái 180 ở trên theo ta đoán là cao 1m80, nhà 180m2, còn 180mm = 18cm ....=,= hảo ngại ngùng, các nàng cũng hiểu mà )
Mấy năm nay Trần Thiên Ngữ cũng không ít nói những lời sàm ngôn này, mỗi lần mẹ nàng lải nhải thì phải làm hai việc, nàng phải thu thập vô số tin tức xã hội tin tức phải đa dạng tái chế mà nói mới có thể thành công đem mẫu thân đại nhân đẩy lùi.
Nhưng chuyện này nói nhiều cũng chán nản, Trung thu đến Trần Thiên Ngữ chọn một hiệu bánh trung thu tiêu chuẩn rồi đặt cho trong nhà vài hộp, mượn cớ công tác bận rộn mà không quay về.
Mắt thấy ánh trăng mọc lên trên biển càng ngày càng tròn, Trần Thiên Ngữ phá lệ khó chịu.
Lại một nửa đêm tràn ngập tiếng rên trụy lạc, Trần Thiên Ngữ từ trong ác mộng bị đà điểu truy sát đòi trứng tỉnh lại, trên người phủ một tầng mồ hôi, trong hoảng hốt dạ dày bắt đầu kêu thảm thiết, khiến nàng hốt hoảng.
Sai, bữa cơm nàng rõ ràng ăn một bàn trứng đà điểu chiên cơm , lúc này thế nào sẽ đói đây?
Nàng ra sân hóng gió, gió biển thổi lên da thịt có chút lạnh lẽo. Cây diệp tử trong sân lay động, nắng sớm xa xa chiếu xuống những cơn sóng lên xuống.
Lãng đãng có âm thanh truyền đến từ bên kia, nhìn lại cạnh biển một loạt biệt thự trong đó căn số 6 vẫn sáng lấy ngọn đèn mờ nhạt. Căn số 7 cạnh số 6 và căn số 8 của Trần Thiên Ngữ nằm cao trên sườn núi, hiệu quả ngắm cảnh rất tốt, sườn núi sinh động kéo dài đến giữa căn số 8 và số 6. Trần Thiên Ngữ tin tưởng chủ nhân căn số 7 lại càng không bị quấy nhiễu.
Tối qua Mạc Lam đã tới, đưa cho nàng nút nhét lỗ tai cùng che mắt và lời chúc phúc "Trần tỷ ngủ yên bất tỉnh", Trần Thiên Ngữ đói khổ lạnh lẽo lại buồn ngủ rất muốn hủy hợp đồng với nhà xuất bản các nàng.
Trần Thiên Ngữ đem bịt mắt treo trên lỗ tai dự định trở về phòng ngủ một giác hấp lại.
Gió biển thổi đến mang theo độ ẩm, không biết từ phương nào mang đến một cổ hương vị kỳ diệu, vây khốn bước chân Trần Thiên Ngữ khiến nàng tinh thần đại chấn!
Đây là.... Ai đang làm cơm? Sớm như vậy đã làm cơm? Còn thơm như vậy?
Trần Thiên Ngữ cấp tốc nhìn xung quanh bốn phía phát hiện trong sân biệt thự số 7 có bóng người, mơ hồ còn có chút khói dầu lượn lờ.
Nấu cơm trong sân? Hương vị này cùng canh đậu hũ kim kê của bà chủ Hoa Tiền Nguyệt Thiện rất tương tự!
Ký ức của cảm quan rất bền, khứu giác của Trần Thiên Ngữ còn nhạy cảm hơn so với người bình thường, nàng có thể ngửi ra hương vị này cùng mùi thịt heo sữa bà chủ tự xưng là nhà mình nuôi vô cùng tương tự! Lúc đầu mặc dù có mùi canh hòa lẫn nhưng vị thịt lại có thể lấn át tất cả hương vị trở thành chủ đạo trong món ăn đó.
Trần Thiên Ngữ vốn là muốn ăn món ăn đó mà không được, lúc này lại ngửi thấy hương vị tương tự khiến dạ dày nàng suýt nữa co quắp đại não đầy máu mà hôn mê ngã xuống!
Lảo đảo mà trở lại trong phòng đem cửa sổ thủy tinh giữa phòng khách và sân vườn cố sức đóng chặt, rèm cửa sổ cũng kéo thật chặt, Trần Thiên Ngữ nhào tới trên giường trằn trọc không ngớt.
Sao lại ngủ không được rồi?!
Mấy ngày nay Trần Thiên Ngữ cũng không phải không nếm thử các món ăn của các nhà hàng trước kia nàng đã đánh giá cao, vì có thể thuận lợi dời đi lực chú ý quên canh đậu hũ. Nhưng càng tận lực quên đi lại càng không ngừng nhắc nhở bản thân dưới phật quang có nhân gian mỹ vị nhưng lại không có phúc được lâm hạnh....
Đem drap giường cuốn đến sắp thành dầu cháo quẩy, Trần Thiên Ngữ cầm máy tính bảng đến mở Weibo tìm kiếm : "Hoa Tiền Nguyệt Thiện", thật sự có trang Weibo chính chủ của nhà hàng này, còn lấy màu xanh làm nền, người theo dõi hơn 2000, quan tâm không đến 100.
Trần Thiên Ngữ môi run rẩy chạm mở, bật người liền hối hận rồi! Không lướt đến hai cái thì thấy canh đậu hũ khiến nàng nhớ thương! Còn bỏ thêm hành băm nhìn qua mỹ vị không gì sánh được!
"Đặc biệt mỗi ngày, món ăn bà chủ làm riêng – canh đậu hũ kim kê! Ngay cả ẩm thực đại thần Trần Thiên Ngữ tiểu thư đến nhà hàng cũng không