Từ tòa án lên xe, dọc đường ánh mắt Trương Tĩnh Hân nhìn nàng đều đặc biệt thâm thúy đặc biệt có mưu đồ khác, khóe miệng còn mang theo nụ cười không rõ ý tứ hàm xúc. Đến ngồi trên xe cảm giác này chỉ có tăng không giảm, nàng ngồi vào ghế lái vỗ tay lái nhưng cũng không khởi động xe, trong mắt tràn đầy mật ý, còn có một tia tình ý mềm mại từ đó xẹt qua.
"Tại sao lại nhìn ta như vậy." Trần Thiên Ngữ bị nàng nhìn đến không được tự nhiên.
"Không có gì, ta chỉ muốn nhìn xem bạn gái vừa trắng vừa mềm của ta bình thường đem khí phách bá vương vừa rồi giấu ở nơi nào?"
"Nhiều lời. Thế nào, ta vừa rồi rất dọa người sao?"
"Không thấy Chỉ Nhiên dáng vẻ như bị sét đánh sao? Ngươi sớm lợi hại như vậy nàng đâu còn có cơ hội vớt vát?"
Trần Thiên Ngữ nâng tay khoát lên sau lưng ghế của Trương Tĩnh Hân, ánh mắt dừng trên gương mặt sáng sủa của nàng tinh tế thưởng thức: "Ta hỏi ngươi, ngươi sợ thật sao? Không phải người bạn gái vừa trắng vừa mềm của ngươi thì không được phải không?"
Không thể lại bị Trương Tĩnh Hân hai ba câu dời đi chủ đề, phải trực tiếp hỏi! Phải hỏi hai lần ba lần rất nhiều lần! Nắm chủ đề tư tưởng hỏi đến nàng chính diện trả lời mới thôi! Nếu không với trình độ linh hoạt trốn tránh chủ đề của Trương Tĩnh Hân, có thể cả đời Trần Thiên Ngữ cũng không có được đáp án nàng muốn.
Đáng tiếc Trần Thiên Ngữ học được kỹ năng mới nhưng Trương Tĩnh Hân cũng không giẫm chân tại chỗ không cầu tiến tới. Sau khi nhận được nghi vấn của Trần Thiên Ngữ Trương Tĩnh Hân chủ động ôm lấy cổ nàng kéo nàng về phía mình, đôi môi mềm mại có chút ấm áp, thập phần hương vị ngọt ngào.
Thân thể đang bị ôn nhu áp chế, một khắc lúc Trương Tĩnh Hân hôn lên ý thức của Trần Thiên Ngữ còn chưa rời xa, vẫn có thể nhớ kỹ vấn đề bản thân muốn hỏi. Mà khi nụ hôn này càng thêm thâm nhập, kéo dài đến phút thứ ba, Trần Thiên Ngữ bị khiêu khích đến cả người phát nhiệt nhịn không được hôn đáp lại, đầu lưỡi như lửa nóng quấn quít cùng một chỗ, tay của Trương Tĩnh Hân từ thắt lưng nàng trượt lên, như hành vân lên núi xuống biển xuyên qua hang động. Từ trong đáy lòng nở rộ một đôi cánh lửa thiêu đốt đến nàng cả người nóng lên, nhiệt độ này khiến nàng khó nhịn vô cùng, quả thực không chút tinh thần để cân nhắc Trương Tĩnh Hân rốt cuộc thích bạn gái thế nào.
Chỉ Nhiên thua kiện phải bồi thường, tuyên truyền và tất cả hoạt động đều bị hủy bỏ. Nàng ngồi xổm ở nhà, không dám lên mạng không dám nhận điện thoại.
"Ta nhất định sẽ làm cho ngươi thân bại danh liệt sống không nổi khóc cầu xin ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Lời nói của Trần Thiên Ngữ mỗi ngày mỗi đêm quấn quít lấy nàng, khiến nàng ăn ngủ không yên, thường từ trong ác mộng giật mình tỉnh giấc. Trong mộng nàng bị một đám hắc y nhân truy sát nàng liều mạng bỏ chạy, chạy đến chân nhấc không nổi mang hy vọng sẽ gặp may mắn khiến nàng ngừng lại. Nàng luôn cảm thấy đám người áo đen kia cho dù bắt được nàng cũng không dám làm gì nàng, ai biết, bị nắm tóc kéo từ dưới lầu lên đến sân thượng.
Trần Thiên Ngữ một thân quấn áo đen đã sớm ở trên sân thượng chờ nàng.
Hắc y nhân đem nàng đẩy sát lan can sân thượng, dưới chân trống rỗng không trọng làm cho Chỉ Nhiên kinh hãi, một khắc lúc sắp rơi xuống thì cái cổ bị Trần Thiên Ngữ nắm lại.
"Nhận sai chưa?"
Trần Thiên Ngữ hỏi.
Rõ ràng là nàng mở miệng hỏi, lại không chờ Chỉ Nhiên trả lời liền buông tay ra, Chỉ Nhiên tê tâm liệt phế kêu to, thân thể ở giữa không trung giãy dụa nhưng không bắt được bất cứ gì!
Bất lực!
Trong nháy mắt đó lúc rơi xuống đất Chỉ Nhiên giật mình tỉnh giấc, tiếng hít thở nặng nề từ sâu trong thân thể nhất khởi nhất phục du đãng trong căn phòng lớn đen kịt.
Nàng mở to mắt, nhưng cái gì cũng nhìn không thấy.
Là mơ, nàng không chết, đều là giả.
Nhưng thất nghiệp là thật, thua kiện danh dự mất hết là thật, tiền vay cũng là thật.
Bước tiếp theo Trần Thiên Ngữ sẽ làm như thế nào? Lẽ nào nàng ta sẽ thuê người giết nàng? Có người nói bên cạnh nàng nữ nhân họ Cao cùng họ Trương đều không dễ chọc.... Thế nhưng ta có lỗi gì! Lúc ban đầu đều là nhà xuất bản Thải Hồng để ta ra《Mỹ thực Tâm sự. 》, hết thảy đều lỗi của bọn họ, có liên quan gì đến ta! Ta là vô tội!
Chỉ Nhiên cả ngày lẫn đêm buồn bực ở trong nhà không dám ra cửa, dư luận trên mạng lại không yên tĩnh.
Sau khi tòa tuyên án trên Weibo nhà xuất bản của Cao Ấu Vi trước tiên ban bố tin tức Trần Thiên Ngữ thắng kiện, sau một tràng chúc mừng nhìn như chuyện này sẽ lắng xuống, nhưng Trần Thiên Ngữ đã chuẩn bị cho trận chiến kế tiếp.
Dư luận mạng đại thể chia làm ba phe phái! Loại thứ nhất là đứng về phía Chỉ Nhiên, nhận định cả sự việc này là âm mưu Trần Thiên Ngữ sắp đặt, nghi vấn nhân phẩm của Trần Thiên Ngữ, loại thứ hai công kích Chỉ Nhiên cùng nhà xuất bản Quả Duy, gặp qua không biết xấu hổ nhưng chưa thấy qua không biết xấu hổ như vậy, sao chép còn không biết xấu hổ đến chỉ trích người khác? Loại thứ ba chính là đại đa số mang thái độ người qua đường, được xem đặc sắc thật là vui vẻ, gây cấn hấp dẫn có thể nói là giống như phim truyền hình lúc tám giờ rồi. Vì sao Chỉ Nhiên không chửi đổng trên Weibo nữa? Ai đâm nàng một cái đi?
Đúng lúc này, loại thứ tư dưới đất chui lên: Hai người kia cũng thật biết đùa, trước là ngươi sao chép của ta bây giờ là ta chép của ngươi, rốt cuộc ai chép của ta? Nếu lần này Trần Thiên Ngữ thắng kiện như vậy lần trước thua kiện là chuyện gì xảy ra? Ai đến cho một đáp án xem?
Loại thứ tư từ dưới đất nảy mầm thì bỗng nhiên liền tạo thành cường đại dư luận, những người đi đường xem náo nhiệt phát hiện liền bắt lấy trọng điểm người trước ngã xuống, người sau tiến lên triển khai thảo luận.
Đúng vậy, như vậy《Mỹ thực Tâm sự》quyển sách này rốt cuộc là do ai viết?
Trần Thiên Ngữ cùng Cao Ấu Vi đang vì vòng chiến tiếp theo làm chuẩn bị, nhưng ngay lúc này Trần Thiên Ngữ nhận được điện thoại của ba nàng — mẹ nàng đột nhiên ngất đi phải nằm viện, hy vọng nàng có thể trở về nhà.
Trần Thiên Ngữ nghe được tin tức này liền bối rối, lúc đó nàng đang ở trong nhà Trương Tĩnh Hân giúp nàng canh chừng thịt khô cắt chỉ. Nàng nhìn thấy ba điện thoại còn cảm thấy rất kinh ngạc, ba chủ động gọi điện thoại cho nàng không được mấy lần, mỗi lần đều là mẹ gọi đến, dụ dỗ hắn hắn mới nói vài câu, đơn giản cũng chính là hỏi một chút công việc của Trần Thiên Ngữ.
Hôm nay cư nhiên chủ động gọi đến?
Sau khi ngọt ngào "uy" một tiếng thì không nói gì nữa, Trương Tĩnh Hân đem gạo cho vào nồi cơm điện có thể nấu ra tuyệt thế cơm trắng, sẽ chờ Trần Thiên Ngữđem thịt khô bỏ vào nồi nấu cùng cơm, làm một nồi thịt khô hấp cơm thơm ngào ngạt. Trần Thiên Ngữ vẫn đứng ở bên cạnh bàn không hề nhúc nhích.
Trương Tĩnh Hân đem nồi cơm điện để lên bàn, ánh mắt dừng trên người Trần Thiên Ngữ.
"Được....." Giọng nói của Trần Thiên Ngữ có hơi run: "Ngài đừng có gấp, ta trở về ngay."
Cúp điện thoại, Trương Tĩnh Hân bước đến: "Xảy ra chuyện gì?"
"Mẹ ta bị ngất, ba ta muốn ta mau chóng về nhà một chuyến." Sắc mặt của Trần Thiên Ngữ trắng bệch, có thể nhìn ra nàng đang cực lực áp chế tâm tình.
"Tại sao lại ngất?"
"Nói là phương diện bạch cầu có vấn đề, kết quả kiểm tra cụ thể vẫn chưa có."
Trương Tĩnh Hân kéo tay nàng