Vệ Phong và Martha đều đã chết, Phương Khôn tìm được đường sống trong chỗ chết quả thật sợ hãi không nhẹ.
Hắn luôn luôn tự xưng là tuổi trẻ lớn gan, vào Nam ra Bắc gặp qua quỷ, nào có cái gì có thể làm hắn sợ? Nhưng hắn trong lúc vô tình nhìn thấy ảnh chụp của Vệ Phong cùng thi thể đầy máu của Martha, đêm đó liền phát sốt.
Phương Khôn đã là người có tuổi, nhà quá lớn, lúc tỉnh lại từ ác mộng luôn cảm thấy có tiếng bước chân từ xa tiến lại. Tối hôm đó hắn phát sốt vẫn luôn nói sảng, thật vất vả mò lấy điện thoại, gọi điện thoại cho bạn gái trước, nhưng căn bản không gọi được.
"Nữ nhân đê tiện này đem ta kéo xuống bùn?" Phương Khôn ném điện thoại xuống giường, huyệt Thái Dương co rút đau đớn, các đốt ngón tay đều đang đau, uống hai ly nước lớn nhưng mồ hôi cũng không xuất ra, nước tiểu tích tụ đến mức bụng dưới căng đau.
Hắn lao lực đứng lên đến phòng vệ sinh, bật công tắc đèn đèn phòng vệ sinh, trước mắt vẫn tối đen như mực.
Không có điện? Không thể nào a.
Phương Khôn bật lại vài lần,vẫn là cái gì cũng nhìn không thấy.
Hắn trở về muốn mở đèn phòng khách, vừa quay đầu đã thấy khuôn mặt bê bết máu, sợ đến hắn kêu to!
Martha tóc tai bù xù bay đến, cả người toàn máu chất vấn hắn: "Vì sao ngươi không cứu ta, ta muốn kéo ngươi xuống địa ngục!"
Phương Khôn giật mình tỉnh lại, cả người đều là mồ hôi.
Là mộng...
Hỗn đản! Đã chết rồi còn dọa người!
Phương Khôn gần đây phi thường không may, làm ăn không được, tình cảm tan vỡ. Mắt thấy sẽ nghèo đến bán nhà hắn cũng không đoái hoài đến mặt mũi, về nhà tìm ba hắn.
Ba của Phương Khôn quả thực có tiền, nhưng ba hắn từ nhỏ đến lớn đều không thích hắn, ngại hắn vô dụng. Qua nhiều năm như vậy coi như chỉ cho hắn chút tiền khởi bước lúc hắn nói muốn làm ăn, nhưng ít tiền này cũng không đủ cho em trai hắn ra nước ngoài vui chơi tiêu xài một lần.
Đúng vậy, Phương Khôn có một đứa em trai, là em ruột, nhưng cùng hắn một chút cũng không giống. Lớn lên là tiểu bạch kiểm, biết khoe mẽ khiến ba mẹ hài lòng, vận khí cũng tốt, việc làm ăn đến nay vẫn tốt. Có người nói đoạn thời gian trước cùng một vị cô gái có gia thế đính hôn, thật là phong quang đắc ý, khiến ba hắn cười đến muốn tét miệng.
Đều là ba mẹ, thế nào lại bất công cứ như vậy!
Phương Khôn biết hắn lúc này đầy bụi đất trở lại khẳng định lại bị chế nhạo, nhưng hắn thực sự cùng đường, thật chẳng lẽ muốn bán nhà lưu lạc đầu đường sao!
"Ngươi thật sự không biết xấu hổ mà mở miệng sao, lúc trước không phải hào ngôn chí khí nói cả đời này cũng sẽ không dùng một phân tiền của ta sao? Thế nào. Lại cụp đuôi trở về rồi?" Ba hắn thẳng thắn: "Nếu như ngươi có phân nửa bản lĩnh của em trai ngươi thì ta sẽ đốt nhan cúng bái!"
Phương Khôn thiếu chút nữa bùng nổ!
Lão tử cho dù xin cơm cũng sẽ không đến cửa nhà các ngươi!
Phương Khôn nổi giận đùng đùng lái xe đi, muốn phóng nhanh cho hả giận, lại bị xe khác cản đường khó có thể di chuyển, tức giận điên cuồng nhấn kèn, nhưng xe trước mặt chính là chậm rãi chiếm mặt đường tứ bình bát ổn.
Sau khi rẽ đường xe kia trái lại chậm lại, Phương Khôn nhân cơ hội đuổi theo, đối phương hạ cửa kính xuống, lạnh lùng nói: "Ngươi có bệnh a? Ấn còi cái gì, không thấy phía trước có tại nạn sao? Có bản lĩnh ngươi bay qua đi?"
Phương Khôn con mắt đều thẳng, cư nhiên là bạn gái cũ của hắn!
Tang Thanh Nhã ngồi trong xe của Cao Ấu Vi, lẽ ra hai người hôm nay đều không có chuyện gì tâm tình không tệ muốn lên trên núi ngắm cảnh tuyết, hết lần này tới lần khác phía sau không biết là người nào luôn nhấn còi thúc dục, Tang Thanh Nhã cơn tức liền dâng lên.
Sau khi mắng xong nàng cũng nhận ra Phương Khôn, không nói gì, đem xe cửa kính kéo lên, bảo Cao Ấu Vi nhanh lên một chút.
"Làm sao vậy?" Cao Ấu Vi vẻ mặt nàng không đúng, hỏi.
"Không có gì, nhìn thấy thứ bẩn." Tang Thanh Nhã nói.
Lúc này đến phiên Phương Khôn bị người khác nhấn còi, hắn mất hồn mất vía giật bắn cả người!
Tang Thanh Nhã thật sự bị Cao Ấu Vi câu đi trở thành biến thái?! WTF!
Phương Khôn quả thực không thể hiểu được thế giới này, trên đời này nam nhân nhiều như vậy, vì sao Tang Thanh Nhã lại luẩn quẩn trong lòng cùng nữ nhân lăn lộn cùng một chỗ? Cũng là bởi vì Cao Ấu Vi có tiền?!
Phía sau tiếng còi không ngừng, Phương Khôn một đoàn tá hỏa cắm ở ngực thế nào cũng không nuốt trôi, ngừng nhấn còi bước ra ngoài tìm một cái cờ lê trong cóp sau, đi đến trước xe của người nãy giờ vấn nhấn còi với hắn, lực mạnh đập một cái, cửa sổ xe rầm một tiếng toàn bộ vỡ nát.
Trên xe bước xuống hai nam nhân, chiều cao trên dưới 1m90, cánh tay còn to hơn chân hắn!
"Đây là gí gì?" Hai người vây quanh Phương Khôn: "Huynh đệ, ngươi có bệnh? Muốn chết?"
Phương Khôn không nói hai lời vun cờ lê lên đánh, người đàn ông kia giơ tay lên cản lại, Phương Khôn giống như là đập phải săm lốp xe, vũ khí đều bị chấn động rơi xuống. Nam nhân phía sau hắn một cước đá vào trên lưng hắn, trực tiếp đem hắn đạp đến ngã ngang trên đường.
"Đánh nhau!" Người đi đường đều tránh ra, giao thông triệt để tê liệt. Phương Khôn ngã một cái thất điên bát đảo máu mũi chảy ròng, nhìn hai người kia đuổi theo liền nhanh chóng đứng lên chạy về trong xe, cấp tốc quay đầu.
Máu mũi nhuộm đỏ toàn bộ quần áo, cánh tay cùng đầu gối đều trầy xước, Phương Khôn càng thêm không cách nào bình tĩnh.
Nghĩ đến bạn gái cũ cư nhiên cùng Cao Ấu Vi hắn ghét nhất cùng một chỗ, hắn muốn bóp nát của tay lái! Bản thân lại bị đánh, ở trên đường thật là mất mặt!
Đều con mẹ nó là hai tiện nhân đó làm hại!
Không thể để cho hai tiện nhân này tiêu dao như vậy!
Phương Khôn dừng xe trong hẻm nhỏ.
Nói cho cùng hắn đã hai bàn tay trắng, hắn còn sợ gì chứ! Cao Ấu Vi, nhất định cho ngươi không được chết tử tế!
Tâm tình ngắm tuyết của Tang Thanh Nhã cùng Cao Ấu Vi cũng không bị ảnh hưởng, ở trên núi chụp rất nhiều cảnh đẹp. Cao Ấu Vi giống như nhiếp ảnh gia say mê công việc, lôi kéo Tang Thanh Nhã để nàng làm người mẫu.
Tang Thanh Nhã bình thường tính cách rộng rãi nhưng đối mặt ống kính lại có chút không được tự nhiên, thế nào cũng cười rất mất tự nhiên, sau khi xem ảnh càng là nản lòng thoái chí không muốn chụp nữa.
Nàng vừa xụ mặt Cao Ấu Vi liền nhân cơ hội chụp một tấm, hiệu quả cũng rất tốt. Ảo não lại có chút tức giận giống như đây là sắc thái trời sinh của Tang Thanh Nhã, đặc biệt xinh đẹp.
Lúc Cao Ấu Vi nhìn ảnh chụp cũng bị chấn kinh rồi: "Thì ra bạn gái nhà ta thật sự thích hợp với dáng vẻ hung dữ, cứng rắn muốn giả ôn nhu hiền thục liền vặn vẹo. Xem này, tự nhiên biết bao."
Lời này vừa khen vừa chê Tang Thanh Nhã tìm không được chỗ nào để hạ miệng trả đũa, không thể làm gì khác hơn là nhéo một cái bên hông nàng, muốn xuống núi.
Không thể không nói, trời đông giá rét, vì mỹ cảnh thâm nhập núi lớn quả thật là một việc rất phân vân. Rốt cuộc là muốn xem mỹ cảnh hay là muốn mạng sống?
Lúc lái xe về nhà sắc trời đã tối, lại gặp phải đại tuyết, ngoài của sổ xe một mảnh trắng xoá, Tang Thanh Nhã bảo Cao Ấu Vi lái chậm một chút.
Qua khỏi đường nhỏ này là có thể đến Tứ Hoàn, đường sẽ dễ đi.
Bất quá con đường này hầu như không hề có đèn, gió bắc thổi vù vù ngoài xe, cần gạt nước đang không ngừng gạt tuyết, Cao Ấu Vi tập trung cao độ. Tuy rằng tốc độ xe của nàng rất chậm, nhưng cũng không thể đảm bảo sẽ không có một kẻ không có mắt đụng phải nàng. Nàng một người cũng không phải quan tâm nhiều, mấu chốt là Tang Thanh Nhã còn ở trong xe, nàng không