Trương Gia Lượng nghe nói con gái bị thương, còn là bàn tay phải bị thương gân cốt, quả thực lo lắng, tìm bác sĩ tư nhân đến xem cho con gái. Dù sao con gái lớn một mình ở bên ngoài , Trương Gia Lượng cũng không tiện trực tiếp đến, gọi điện thoại nhận được sự đồng ý mới đến.
Đừng xem Trương Tĩnh Hân là một cô gái, hiện tại coi như là ổn trọng nhưng nàng từ nhỏ đã lớn gan, chuyện gì cũng dám làm, tất cả từ lớn đến nhỏ không ít thương tích. trật gân vỡ xương là chuyện như cơm bữa, làm lão bản lại mới lên thực đơn món mới, còn lâu mới phải tự mình cầm muôi nấu nướng nữa, nàng một chút cũng không vội.
"Chút thương tích nhỏ cũng đáng giá ngươi đi một chuyến sao."
Trương Gia Lượng nghe được con gái nói ra những lời này, yên lặng ngồi ở một bên không nói.
Trương Tĩnh Hân đối với ba nàng nói chuyện chưa bao giờ khách khí, biết hắn nghe khó chịu những không quản được cái miệng. Cũng không biết cái miệng không buông tha người này là học theo ai nữa.
Trương Tĩnh Hân liếc mắt nhìn ba mình: Có thể chờ tuổi tác lớn chút nữa, lớn tuổi giống như ba nàng bây giờ thì có thể học được trầm mặc như hắn vậy
Bác sĩ tư nhân cũng nói hảo hảo tĩnh dưỡng, trong vòng nửa năm cơ bản là có thể khỏi hẳn.
Trương Gia Lượng để lại phòng bếp một đống những thứ tẩm bổ cùng một tấm thẻ phụ thuộc: "Mật mã là sinh nhật ngươi. Ta đi đây."
Trương Tĩnh Hân gật đầu.
Lúc Trương Gia Lượng xuống lầu vừa lúc gặp gỡ Trần Thiên Ngữ đang bưng trà cụ lên.
"Ai? Thúc thúc sao vừa tới đã đi rồi? Không uống tách trà ấm người sao?"
Trương Gia Lượng nhìn thoáng qua cô gái vãn tóc lên trông giống bà chủ gia đình, cười nói: "Không được, các ngươi uống đi, ta còn có chút việc phải đi trước, nếu Tĩnh Tĩnh không thoải mái làm phiền Trần tiểu thư gọi điện thoại cho ta."
Nụ cười này của Trương Gia Lượng khiến Trần Thiên Ngữ dường như thấy được dáng dấp của Trương Tĩnh Hân, tuy rằng Trương Tĩnh Hân tướng mạo phần nhiều là giống mẹ, thế nhưng đôi mắt vẫn vô cùng tương tự Trương Gia Lượng. Nàng hơi sửng sờ không hiểu sao lại cảm thấy ngượng ngùng, thanh âm cũng nhỏ xuống: "Ân, được, thúc thúc yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt Tĩnh Tĩnh."
Cư nhiên ngoan ngoãn đối với ba của Trương Tĩnh Hân, Trần Thiên Ngữ bước nhanh lên lầu đem trà bưng đến trên bàn trà.
"Ngươi lại đuổi ba ngươi đi?"
"Ta cũng không đuổi hắn, ta và hắn không cừu không oán đuổi hắn làm cái gì." Trương Tĩnh Hân tay trái rót trà uống.
Việc nhà là việc khó làm rõ nhất, Trương Tĩnh Hân không ghét Trương Gia Lượng nhưng trên cơ bản nàng không ở bên cạnh ba mình bao lâu, không thân thiết là đương nhiên. Mỗi lần hai cha con gặp mặt nói chuyện cảm giác đều giống như người yêu đã chia tay trở thành xa lạ.
Trương Tĩnh Hân đột nhiên nói: "Ba ta nói Vị Đồng không được, luôn học không hiểu, sau này không thể quản lý tốt Siêu Khoa."
"Ý hắn là muốn ngươi trở về tiếp nhận sự nghiệp của hắn? Cũng đúng, con gái của anh em ruột rốt cuộc cũng so ra kém con gái ruột của mình, ngươi làm việc ổn trọng, ba ngươi tự nhiên là hy vọng ngươi có thể trở về giúp hắn." Trần Thiên Ngữ suy nghĩ một chút cũng cảm thấy buồn cười: "Đáng tiếc ba ngươi vừa sợ ngươi vừa cưng chiều ngươi, cũng không dám nói thẳng, chỉ có thể nói bóng nói gió."
"Ta sẽ không trở về, ta có chuyện mình muốn làm."
"Ân!" Trần Thiên Ngữ tràn đầy tinh thần: "Ta toàn lực ủng hộ ngươi!"
Quả nhiên không bao lâu sau Trương Vị Đồng liền chạy tới Bình Kinh Tư Yến tìm Trương Tĩnh Hân, khóc lóc kể lể nàng áp lực quá lớn mất ngủ rụng tóc, mỗi ngày đến công ty đều giống như ra pháp trường.
"Ta nghĩ ta căn bản cũng không thuộc về lĩnh vực đó! Tỷ tỷ! Xin hãy cứu vớt! Để ta trở về trong quán của ngươi tiếp tục trêu chọc em gái nhỏ đi!"
Trương Tĩnh Hân cười mắng nàng không tiền đồ, hỏi nàng rốt cuộc gặp vấn đề chỗ nào, hai người nói chuyện thẳng đến buổi tối Trần Thiên Ngữ tan tầm đến trong quán.
"Yêu, chị dâu." Trương Vị Đồng rất tự nhiên chào hỏi.
".... Ngươi gọi ai a?" Trần Thiên Ngữ quả thực không thể nhận lấy xưng hô này.
Trương Vị Đồng ngược lại giật mình, nhìn nàng một cái rồi lại nhìn Trương Tĩnh Hân, nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ là anh rễ?!"
Khuôn mặt Trần Thiên Ngữ tái rồi.
Trương Tĩnh Hân ngũ chỉ chụp lên đỉnh đầu Trương Vị Đồng đem đầu nàng xoay lại: "Mau, nói vài vấn đề cuối cùng ta muốn biết đi, đừng lãng phí thời gian."
Trương Vị Đồng cảm thán bản thân là hài tử đáng thương bị ném ra bên ngoài chịu khổ, nàng không ôm chí lớn một lòng thầm nghĩ muốn sống cuộc sống an nhàn, nhưng trời không chìu lòng người, vận thế quá tốt, không thành tổng tài bá đạo cũng không được. Tạo hóa trêu người!
Vì tự do, Trương Tĩnh Hân đối với Trương Vị Đồng cũng rất để tâm, thường gọi điện thoại trao đổi.
Tay Trương Tĩnh Hân bị thương, tinh lực cũng chịu ảnh hưởng, quán ăn đi vào quỹ đạo, nàng thường xuyên ở nhà nghỉ ngơi.
Vì chăm sóc cho Trương Tĩnh Hân, Trần Thiên Ngữ xin lão bản được ở nhà làm việc, lão bản luôn luôn hòa ái, liền đồng ý.
Trần Thiên Ngữ mang tạp dề, cầm cái muôi đứng trước chảo sắt, dũng cảm đảm nhiệm chức trách bà chủ gia đình. Nàng muốn vì Trương Tĩnh Hân làm một bữa cơm.
Cho nên, vấn đề đã đến rồi...
Nàng mở lửa, nơm nớp lo sợ mà cho dầu vào chảo. Nhìn thấy dầu càng ngày càng nóng nàng không khống chế được mà đổ mồ hôi, thân thể lui lại phía sau, hành thái trong tay thế nào cũng không dám bỏ vào chảo.
"Ngươi làm gì vậy?" Trương Tĩnh Hân tỉnh ngủ xuống lầu, chỗ nào cũng tìm không được Trần Thiên Ngữ. Vừa nhìn xuống phòng bếp, cô gái này đang đứng ở đó, nhìn tư thế là muốn làm cơm?
Trần Thiên Ngữ đem nàng đẩy ra phía ngoài: "Ngươi đi ra ngoài chờ, ta sẽ lập tức nấu xong."
"Ta sợ ngươi đốt luôn nhà ta. Đi ra ngoài đi, làm cơm chuyện như vậy vẫn là để cho ta."
"Không được! Tay ngươi còn chưa khỏi mà! Mau ra ngoài đi! Chảo đã nóng rồi!"
"Được được, ta không động đến chỉ nhìn ngươi."
"Cũng không được! Ngươi ở đây ta khẩn trương."
"Ta không nhìn thì ta sẽ khẩn trương."
"....." Chảo cũng bắt đầu bóc khói, không thể cùng Trương Tĩnh Hân nói lời vô ích, nhanh chóng cho hành thái vào. Hành thái vào chảo xèo một tiếng, không đợi nàng đảo lên thì đã đen lại, ngay cả mặt Trần Thiên Ngữ cũng đen.
Nàng biết đôi mắt Trương Tĩnh Hân đang ở sau lưng nàng nhìn chằm chằm nàng, nàng cũng không thể cứ như vậy buông tha!
Trương Tĩnh Hân đối với nàng che chở trăm bề, nếu như ngay cả một món ăn nàng cũng không làm được.... Cũng quá vô dụng rồi!
Đem thịt gà đã ướp cho vào chảo, cắn răng chịu đựng nhiệt độ cao cùng sợ hãi mà đảo lên, mồ hôi trên trán không nhịn được mà chảy xuống. Chỉ một món gà xào ớt xanh đơn giản như vậy, nàng nhất định có thể làm tốt!
Sắp được rồi....Chỉ còn kém một bước cuối cùng, cho ớt xanh vào.
Ớt xanh ngoan ngoãn rơi vào trong chảo, đổ thêm rượu gia vị rồi đảo đều, trong chảo lại phát ra tiếng vang kịch liệt. Trương Tĩnh Hân cầm nắp đậy lại, đem Trần Thiên Ngữ ôm vào trong lòng: "Rất tuyệt, rất thơm, ngửi thấy thôi ta đã đói."
"Thật không....." Hình như là sắp hoàn thành, Trần Thiên Ngữ lau mồ hôi trán - hình như thật sự sắp làm được một món ăn bình thường rồi!
Không kịp cho thêm thứ gì khác, thêm vào chút muối thì món gà xào lập tức ra chảo, nếu xào nữa nguyên liệu phải biến thành đen.
Trần Thiên Ngữ có chút hưng phấn, muốn làm tiếp một món nữa, nhưng bị Trương Tĩnh Hân ngăn lại: "Một món là đủ rồi, đến tủ lạnh lấy cải trắng muối ta đã làm ra, ăn cơm thôi."
Trần Thiên Ngữ hoan thiên hỉ địa đem món ăn dọn xong, xới cơm, nhìn thành quả lao động của mình mà hưng phấn, điện thoại ba ba chụp ảnh, cảm ơn trời cảm ơn đất.
Một bàn món gia đình a, quả thực so với mãn hán toàn tịch còn khiến Trần Thiên Ngữ cảm động hơn!
Nàng kích động đăng lên Weibo, bạn bè chia sẻ cho bạn của bạn bè.
Bình luận trên Weibo.
Trần lão sư cư nhiên biết nấu ăn rồi? Thật hiếm có, chúc mừng chúc mừng!
Trần lão sư cư nhiên không biết làm nấu ăn! Ai có thể nói cho ta biết đây không phải là thật! Không biết làm nấu ăn vậy ngươi làm thế nào trở thành nhà phê bình ẩm thực a!
Bình luận phía trên, tin tức của ngươi không nhạy bén a, lúc trước Lão Trần bị đổ oan sao chép, chính là lấy chuyện nàng thân là nhà phê bình ẩm thực lại không biết nấu ăn để nói. Hôm nay Lão Trần đột phá bản thân, rốt cục làm ra một món ăn nhìn qua đã biết không ngon, phòng bếp cấp nhập môn gà xào ớt xanh, coi như là cho mình một câu trả lời rồi.
Món ăn xấu như vậy, có ai muốn ăn?
Trương Tĩnh Hân nhìn thấy có chút khó chịu, mặc dù là thật sự không ngon, nhưng cũng không thể để cho người khác đến bàn luận.
Dùng Bồn Ăn Cơm: Đùi gà rút xương thịt gà mềm, sau khi chiên qua thơm mà không ngán, mềm mà không khô, mùi vị nhất định là thơm giòn no đủ. Trần lão sư đột phá bản thân, rất có tiến bộ, thưởng cho ngươi một con tiểu hoàng kê.
Buổi tối Trần Thiên Ngữ tắm rửa xong ra xem Weibo thấy bình luận của Dùng Bồn Ăn Cơm bị cuồng like nhảy đến top 1, nước mắt lưng tròng!
Liếc mắt nhìn Trương Tĩnh Hân đã tắm rửa xong nằm trên sô pha ăn trái cây, tay phải còn bị bó