Vì phát ngôn ngông cuồng của Tông Cửu, hành lang mờ tối nhất thời trở nên im ắng.
[Trời đựu, anh A Cửu đẹp trai vl!]
[Má ơi, lần đầu tiên tui thấy có người mới dám nói chiện với người cũ bằng cái giọng này đó!]
Trong phòng livestream của Tông Cửu, khán giả cười hô hố.
[Ahahahaha, mấy bồ dòm vẻ mặt của thực tập sinh bị vặc lại kìa, chẳng phải bọn họ muốn lấy manh mối đạo cụ cấp S ư, không ngờ bị người ta mắng lại chứ gì hahahaha]
[Có mùi sảng văn các chế ạ, người mới cấp E đại chiến thực tập sinh cấp C, đừng ức hiếp cấp E mạt hạng như tui!]
Giang Nguyên chính là thực tập sinh lão luyện cấp C lên tiếng đầu tiên, mặt gã đỏ bừng, “Một thằng cấp E nho nhỏ như mày, sao dám ăn nói như thế với đàn anh hả?”
“Eo ôi! Đàn anh cơ đấy, mày lên mặt với bố mày à?”
Tông Cửu cười nhạo, “Thôi tỉnh lại hộ tao, thực tập sinh với nhau cả thôi, bớt thượng đẳng dằn mặt như ngày còn sống trong hiện thực đi.”
“Hay lắm!”
Giang Nguyên nổi sùng: “Tao biết ngay anh Hạ nói có lý, ngay cả manh mối cấp S cũng không chịu chia sẻ, quả nhiên mày chính là nội gián có được tấm thẻ căn cước khác mọi người!”
Bùm!
Lần này mọi người bùng nổ ngay tức khắc.
Đám người cũ khác thèm muốn manh mối cấp S nên cũng hùa theo.
“Đúng đấy, lúc trước anh Hạ bảo có một sáng thấy mày lén la lén lút đi dạo phòng mọi người, nếu không giấu diếm gì thì sao làm chuyện thừa thãi đó?”
“Đúng đúng đúng, bác sĩ vừa nãy cũng thế, chọn một phát trúng mày luôn, hắn biết trước thân phận nội gián của mày nên bọn mày kết bè đúng không?!”
Nhóm người cũ đã thống nhất về một phe, những người mới vừa được thông não manh mối đạo cụ cấp S là gì cũng mượn gió bẻ măng.
Dù sao bọn họ cũng chẳng có chút năng lực sống sót nào trong phó bản này, ôm chặt đùi người cũ mới có cơ hội sống tiếp.
Sống hay chết còn phải xem nhóm người cũ có chịu sẵn lòng giúp đỡ, không nịnh hót thì chỉ có chết, thực sự hết cách rồi!
Ngay lúc Tông Cửu chuẩn bị xoay lưng bỏ đi, Messiah vẫn luôn cau mày chợt lên tiếng.
“Trật tự.”
Như ấn nút dừng hình, tất cả mọi người đều im phăng phắc.
“Tôi đã nói từ trước, tránh không được nghi ngờ lung tung trong trường hợp không có bằng chứng rõ ràng.”
Vẻ mặt Thánh Tử tóc vàng nghiêm túc, đôi mắt xanh vốn dịu dàng ấm áp như biển Aegean lúc này lạnh lẽo như băng.
“Trong team kỵ nhất là điều này.
Nếu giữa người và người không có sự tin tưởng cơ bản nhất, thì sao có thể nói đến chuyện hợp tác?”
Cả đám im như gà.
Messiah nói tiếp, “Mặc dù có quy định là những người phát hiện cùng được chia sẻ manh mối cấp S.
Nhưng bác sĩ Chử đã chọn chỉ nói với mình Tông Cửu, vậy manh mối này chỉ thuộc về cậu ấy, cậu ấy có quyền không nói cho bất cứ ai biết, đây là tự do của cậu ấy, mọi người không có quyền xen vào.”
Dưới sức hấp dẫn mạnh mẽ của manh mối cấp S, vẫn có người cũ không cam lòng, “Nhưng chúng tôi có chứng cứ, những chuyện vừa nói đều là những chuyện cậu ta đã làm”
“Anh hỏi Hạ Kiếm Lam đi, anh ta tận mắt nhìn thấy mà.”
Hạ Kiến Lam được nhắc tên nghiến răng, “Đúng vậy, đúng là tôi đã thấy.”
Trước ánh mắt không tán thành của Messiah, gã nói, “Thánh Tử, ngày đầu tiên phó bản mở ra tôi đã chú ý tới tên cấp E này.
Một mình cậu ta ngồi trong nhà ăn không hề tỏ vẻ lạ lẫm hay khác thường với hoàn cảnh này, ngay cả vụ uống thuốc sau đó cũng tỏ ra rất thành thạo.
Hơn nữa sáng hôm nay tôi tận mắt nhìn thấy cậu ta lén lút đi tới đi lui trong các phòng bệnh trống khác.
Vì vậy tôi đoán, hoặc là cậu ta đang che giấu manh mối gì đó, hoặc là chính cậu ta đã lấy được thẻ căn cước khác với chúng ta, có nhiệm vụ chính khác chúng ta.”
Thấy càng lúc càng nhiều người cũ và người mới lung lay, Hạ Kiến Lam tung cú chốt.
“Nếu nhiêu đó vẫn chưa đủ, đêm qua lúc người mới cấp F bỏ mạng, cậu ta cũng có mặt ở đó!”
Thịnh Ngọc bên cạnh đang đỏ mặt tía tai tranh cãi với nhóm người mới rằng Tông Cửu là người tốt, chợt quay đầu lại bật thốt chửi tục: “ĐCM mày nói cái đ*o gì đấy! Tối hôm qua tao cũng ở đó, tiên sư bố mày sao không nói là tao giết anh Kính Mắt đi?!”
“Haha.”
Hạ Kiến Lam đỡ kính gọng đen trên mặt, cười lạnh, “Tao còn chưa nói mà mày đã vội tự nhảy ra ngoài à? Đúng thế, tao đang định chốt câu cuối… Hai đứa chúng mày chính là đồng bọn.”
“Những lời hệ thống chủ đã nói lúc trước là: ‘Tìm ra tấm thẻ căn cước khác với thẻ của người khác trong lần biểu diễn cá nhân này”, chứ không nói rốt cuộc có bao nhiêu nội gián trong tất cả thực tập sinh khu này.
Vậy nội gián ở đây có thể là 1 người, cũng có thể là 2 người.
Nhưng dựa theo tỉ lệ số người, tôi đoán xác xuất con số này lớn hơn hoặc bằng 3 là không cao.”
Gã rất dẻo miệng, “So với những người nhận thẻ bình thường như chúng ta, chắc chắn nội gián không có ưu thế về số lượng.
Dựa theo quy luật của hệ thống chủ, nó tuyệt đối sẽ không để thực lực hai phe đối thủ chênh lệch quá xa.
Cho nên so với tụi tao, nội gián chúng mày chắc chắn có ám hiệu hoặc biện pháp đặc biệt để tìm đồng bọn của mình, hợp sức cùng nhau chống lại người bình thường chúng tao, như thế mới có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ chính.”
“Như vậy là có thể giải thích lý do vì sao hiện trường phát hiện vụ án tối qua không hề có manh mối và dấu vết nào, nhưng cái tên cấp F kia lại chết thảm như vậy.
Chúng mày gây án theo nhóm, trong ngoài kết hợp, chờ đến khi sắp xếp hiện trường xong xuôi mới đến tìm tụi tao.”
Những người khác vỡ lẽ.
“Có phải chúng mày không biết, rốt cuộc mình bại lộ thế nào không?”
Hạ Kiến Lam nở nụ cười chiến thắng, “Nguyên nhân quan trọng nhất, là lúc tụi tao kiểm tra đã để Mạnh Thiên Lộ cảm ứng trong WC một chút.”
Mạnh Thiên Lộ chính là linh môi cấp B.
Nghe Hạ Kiến Lam nói vậy, cậu ta cũng đứng bên cạnh gật đầu, “Tôi đã mượn năng lực của linh môi để cảm ứng trong WC, không phát hiện bất cứ tia oán khí nào còn sót lại.”
Năng lực nhận biết của linh môi có thể cảm nhận được tồn tại siêu nhiên.
Nếu Kính Mắt thật sự bị những thứ đó giết chết, không lý nào linh môi không cảm nhận được chút hơi thở nào.
Ngụ ý của Mạnh Thiên Lộ rất đơn giản.
Cậu ta nghi ngờ Kính Mắt không bị ma quỷ giết, mà là bị người giết.
“Mọi người đều biết ngài Thánh Tử sáng suốt bao dung.
Nhưng anh đừng quá tin người, bị kẻ xấu rắp tâm hãm hại người khác lừa gạt.”
Hạ Kiến Lam nói rất chân thành, “Chúng tôi đều tin tưởng vào khả năng lãnh đạo và phán đoán của anh, chỉ là tình huống lúc này khó hiểu, anh có thể tham khảo ý kiến của chúng tôi.”
Mọi người nghe xong đều hùa theo, “Đúng đó ngài Thánh Tử, anh Hạ nói có lý lắm.”
“Suy luận logic này quá hợp lý, không hổ là anh Hạ được mệnh danh có cái đầu thông thái! Nếu không có anh biết hết mọi chuyện thì chúng em đã bị thằng tóc trắng này lừa rồi.”
“Đàn anh thực sự quá giỏi!”
Thậm chí không chỉ bọn họ, ngay cả khán giả trong phòng livestream của đám Hạ Kiến Lam cũng suy đoán rối rít.
[Thật ra nói vậy cũng có lý, dù sao toàn bộ quá trình phát hiện hiện trường vụ án đêm qua chỉ có hai người biết được.
Nếu bọn họ kết hợp thật khéo, thì sống hay chết, đen hay trắng cũng đều có thể tùy ý lật ngược.]
[Đúng vậy, suy luận của anh Hạ rất có cơ sở, từng khâu đều có sơ hở để ra tay.]
[Ủa chẳng lẽ có mình tôi thắc mắc, rốt cuộc một người cấp E và một người cấp F đã tạo nên hiện trường thảm khốc tối qua như thế nào sao?]
[Rep lầu trên, loại phó bản này, chắc chắn số người nhận thẻ nội gián không chiếm ưu thế về số lượng.
Nên hoặc nội gián là kẻ mạnh hơn nhiều so với người có thẻ bình thường, hoặc chắc chắn có quyền hạn đặc biệt được hệ thống chủ tặng kèm.]
[Thì ra là thế, cảm ơn bạn đã tốt bụng trả lời, vậy xem ra đúng là anh chàng cấp E này có hiềm nghi lớn nhất, không xóa sạch được.]
…
Lông mày Messiah càng nhíu chặt.
Mọi người đang đợi phán quyết cuối cùng của anh ta.
Thánh Tử tóc vàng suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Mặc dù các bạn nói cũng có lý, nhưng tôi vẫn chọn tin Tông Cửu.
Tôi tin cậu ấy không như những gì các bạn nói.”
“Còn nữa, bằng chứng mà các bạn vừa đưa ra cũng không phổ biến trong phó bản cấp S.”
Messiah có ý riêng.
Mạnh Thiên Lộ sửng sốt, mặt tái như gan lợn.
Đúng là cậu ta là một linh môi khá giỏi, nhưng thể chất của linh môi cũng chia cấp bậc.
Có một câu được lưu truyền trong vòng lặp tuần hoàn, “Mười linh môi cấp thấp cùng tập trung suy nghĩ, cũng không bằng cảm nhận của một linh môi trung cấp.”
Vô số linh môi cấp thấp nhất mới vào nghề, rải rác trong các phó bản cấp D của vòng lặp vô hạn.
Linh môi cấp thấp chẳng mạnh hơn người bình thường