“Vì bị thu hút bởi bản tính của nhau”
…
Tông Cửu nói xong, căn phòng lập tức chìm vào im lặng một lúc lâu.
Như cậu đã nói, giúp lớp 9 là vì lời mình từng hứa, báo thù cho số 99 và 15 cũng là do Tông Cửu thấy mình đã không hoàn thành lời hứa lúc đầu nên mới giận thôi.
Giúp đỡ không xuất phát từ mục đích gì, đơn giản là tâm trạng tốt nên tiện tay làm, cậu và Ác ma khác ở cách tìm niềm vui cho bản thân.
Loại thương xót xen lẫn cao thượng không bị lay động bởi sự đau khổ của mình, vì cảm thấy đau khổ vốn không cần thiết.
Còn buồn vui ấy hả? Trời sinh cậu như cách một lớp màn với thế giới, không thể thấu hiểu thì nói gì đến đồng cảm?
Người đàn ông tóc đen thoáng sửng sốt, gương mặt luôn thản nhiên cũng hơi giãn ra.
“Đôi khi thiện ác không phân chia rõ ràng như vậy.
Quá trình không quan trọng, kết quả tốt thì chính là người tốt.”
Tông Cửu vừa thể hiện sự tàn nhẫn của mình, nghe câu này lại chẳng biết trả lời thế nào.
Suốt bao năm trước và sau khi xuyên sách, Gia Cát Ám là người đầu tiên phát thẻ người tốt cho cậu, với cả bình thường thằng cha này rất mưu trí, thành ra thẻ người tốt do hắn ta phát lại thêm không ít sức nặng.
Thanh niên tóc trắng im lặng hồi lâu, giọng điệu ngập ngừng khó phát hiện, “…Tùy anh nói sao cũng được.”
Gia Cát Ám nhìn cậu, trong lòng trào dâng cảm xúc không biết gọi tên là gì.
Có lẽ là chút ít thương hại chăng?
Người ít coi trọng tình cảm không hẳn là sai, nhưng nếu chẳng thể thấu hiểu được tý tình cảm nào thì quá đáng thương rồi.
Bởi vì cậu sẽ rất khó cảm nhận được tình bạn, tình thân, thậm chí là tình yêu.
Cậu không thể yêu thương và đáp lại tình cảm với người thân, thậm chí không thể rơi nước mắt trong đám tang; cậu sẽ cô độc vì cậu không có bạn, cũng không có tình yêu.
Mọi nỗi niềm vui buồn mừng giận trong nhân thế đều không liên quan đến cậu, như một hồn ma lang thang giữa đời.
Gia Cát Ám không biết No.1 có rào cản tự nhiên với tình cảm như Ảo thuật gia hay không.
Nhưng không thể phủ nhận nếu nói theo logic của hắn, kiểu người này có làm ra chuyện gì cũng không bất ngờ, dù sao với họ mọi thứ trên đời đều đã mất đi màu sắc chúng nên có, chỉ đành tự tìm hứng thú vậy.
Với Ác ma, hứng thú của hắn là lấy nỗi đau khổ của người khác làm niềm vui cho mình.
Vậy, với Ảo thuật gia…
Nghĩ đến đây, bỗng Gia Cát Ám hiểu ra, hắn nhớ về những lời Tông Cửu từng nói trong phó bản thứ nhất.
Một nhà ảo thuật vĩ đại đã tàn phế hai tay, không thể cầm lá bài, nếm trải sự tuyệt vọng của thế giới.
Nếu muốn làm ác, từ lúc số phận bản thân rơi xuống đáy vực cuộc đời, cậu phải cởi đoạn xích kia, biến thành tồn tại như Ác ma.
Nhưng Tông Cửu không làm thế.
Điều này không chỉ củng cố kết luận “Sợi xích là do Tông Cửu tự trói mình” của Gia Cát Ám trước đó, mà còn hiểu được ý nghĩa đằng sau nó.
Nghĩ đoạn, Gia Cát Ám nhắm mắt thầm cảm thán trong lòng.
Không hổ là Đấng cứu thế được tính bởi đĩa Thái cực bát quái.
Còn tồn tại nào dễ trở thành đối thủ không đội trời chung hơn một kẻ rõ ràng giống nhau nhưng lại ngược hướng chứ?
Có lẽ bọn họ bị thu hút bởi bản tính đối phương, nhưng cuối cùng vẫn phải cầm vũ khí chạm mặt.
Lẽ dĩ nhiên, việc thăm dò là không cần thiết.
Gia Cát Ám nghĩ, hắn ta không nên không tin điều này.
Gian phòng im lặng thật lâu, chỉ có tiếng thanh niên bưng sữa đậu nành nhấp từng ngụm.
Lò sưởi vẫn đang cháy rừng rực, ánh lửa bập bùng chợt sáng chợt tắt.
“Hắn mời cậu rồi à?”
Tông Cửu trả lời không mặn không nhạt, “Ừ.”
Có một điều khá thoải mái khi nói chuyện với người thông minh là không cần nói rõ từng câu từng chữ, vì bản thân họ có thể đoán được hướng diễn biến và kết quả sau lời nói đó.
Chẳng hạn lúc này, Gia Cát Ám biết Ác ma đang chờ câu trả lời chắc chắn của Ảo thuật gia, và điều gì sẽ xảy ra sau khi Tông Cửu từ chối Ác ma.
“Nếu từ chối tức là trở thành kẻ thù thực thụ.”
Gia Cát Ám thờ ơ, “Mục đích của hắn là khống chế tất cả cấp S, sớm muộn gì cậu cũng thăng lên cấp S, xung đột và khác biệt giữa hai người là không thể tránh khỏi, chắc cậu cũng biết mà.”
“Đúng thế.”
Thanh niên tóc trắng gật đầu, đặt ly sữa đậu nành đã uống xong xuống mặt bàn, “Kẻ thù của kẻ thù là bạn, chúc mừng anh, mặc dù tôi vẫn không có ý định leo lên thuyền giặc của anh, nhưng ít nhất chúng ta có cùng mục tiêu trong giai đoạn này.”
“Tôi đoán anh Gia Cát đến đây cũng không phải để ôn chuyện với tôi, nhỉ?”
Tông Cửu mỉm cười, “Tôi đã thể hiện thành ý của mình, nếu anh không có ý định chứng minh bản thân, vậy thì mời về cho.”
“Vội gì.”
Gia Cát Ám phủi vạt áo, ngồi trở lại ghế sofa ra vẻ như đã hạ quyết tâm muốn nói chuyện lâu dài với cậu.
“Thực không dám giấu, thật ra tôi có một kế.”
Tông Cửu: “…?”
Tiến triển vèo vèo đến bước quân sư hiến kế rồi á?
…
Gia Cát Ám và Tông Cửu nói chuyện rất lâu, nói từ lúc trời sáng đến khi trời tối.
Đương nhiên, thái độ của Tông Cửu với Gia Cát Ám vẫn nửa tin nửa ngờ vì trong lòng cậu còn lăn tăn vụ lần trước sau khi cậu nói chuyện với Gia Cát Ám, lại phát hiện tên này có điều giấu mình.
Nhưng cậu mượn cớ vào toilet để bói bài tarot kiểm tra mấy lần, sợ hãi phát hiện thái độ bây giờ của cha nội này vô cùng chân thành, không hề giở trò.
Tiễn Gia Cát Ám về, Tông Cửu suy nghĩ lúc lâu.
Đúng là kỳ lạ, một cuộc nói chuyện thật sự có thể tạo ra hiệu quả lớn như vậy ư? Rõ ràng trước đó thái độ của Gia Cát Ám vẫn còn nghi ngờ, giờ lại thay đổi 360 độ.
Cậu lắc đầu, vào toilet thay quần áo, ung dung đi ra từ ký túc xá thực tập sinh.
Bây giờ mới tám giờ, còn mấy tiếng trước khi Công viên trò chơi nhiều màu mở cửa vào lúc nửa đêm.
Vốn dĩ Tông Cửu ra ngoài là vì cậu nhận được lời mời của một số thực tập sinh cấp B.
Phó bản tập thể thật sự đã tăng tiến tình cảm giữa mọi người, ví dụ như 97 thành viên lớp 9.
Mọi người đã hẹn với nhau, sau khi về ký túc xá thực tập sinh sẽ lên quán bar tầng cao nhất để uống rượu, vậy nên họ quyết định tối nay.
Lúc Tông Cửu tới tầng chót thì thấy lớp 9 đã đến đủ rồi.
Sau khi đóng cửa hoạt động đặc biệt, bầu không khí ở quầy rượu tầng chót