“Bắt được cưng rồi, bé Ảo thuật gia”
…
Tông Cửu chưa kịp trả lời thì Tsuchimikado đã nhảy khỏi đội hình, ngoảnh lại thấy áo choàng đen giơ lưỡi hái cuốn theo sương mù bay vọt tới, đến ngã ba thì dứt khoát chọn bay về phía cậu.
Tông Cửu:???
Khán giả phòng livestream thấy mà hú hồn té ngửa.
[Tình huống gì đây, lần đầu tiên tui thấy có người hổng thèm boss Tsuchimikado aka Đường Tăng thập toàn đại bổ mà đuổi theo người khác đó, thất kính thất kính.jpg]
[Hay là đầu óc Quỷ Vương có vấn đề? Hồi trước em từng nghe nói về sự tích anh dũng của boss Tsuchimikado rồi, ví dụ như trước đây Thánh Điện mời y cùng vào phó bản, hình như bối cảnh phó bản kia là hang vạn quỷ hay sao í, kết quả quỷ chẳng giết buff mà nhào hết vào boss Tsuchimikado như anh em hồ lô đi cứu ông nội!]
[Ê lầu trên, xem ra tụi mình cùng nghe một tin đồn rồi.
Thật ra cũng bình thường mừ, giống như Ma cà rồng bình thường luôn có thể sống sót đến cuối cùng trong phó bản linh dị, chọn nghề đặc biệt hay huyết thống cũng là một môn học đấy.]
[Tsuchimikado: Hoàn toàn không ngờ trên đời còn có người xu cà na hơn tui.jpg]
[Vậy là… Có mình tui đang tự hỏi Ảo thuật gia trêu Quỷ Vương như nào à?]
Không chỉ khán giả, nhóm thực tập sinh do Tông Cửu dẫn đội cũng chả hiểu đầu cua tai nheo gì.
Từ Túc nghẹn họng: “Gì vậy trời? Sao Thần chết cứ như đang nhắm vào chúng ta thế?”
Chạy vắt giò hết bốn con phố, cả nhóm bắt đầu thở hơi lên, bớt thời gian quay lại ngó thì lưỡi hái khổng lồ đang lơ lửng không xa sau lưng bọn họ, cách mũ trùm chỉ vài thước, màn sương trộn lẫn hạt đen bay mù mịt biến những chiếc đèn lồng bí ngô treo xung quanh thành ngọn lửa xanh ma quái, tầm nhìn đột nhiên trở nên mờ mịt.
“Áuuuu Từ Túc đừng nói nữa, chạy lẹ lên, sắp đuổi kịp rồi!”
Một người mới khác sợ tới mức giật mình, giày trượt patin dưới chân liều mạng trượt về phía trước.
May nhờ bọn họ đã bí mật thuê một sân trượt băng trong ký túc xá thực tập sinh nên ngày nào cũng chăm chỉ luyện tập, chứ không bây giờ đã bị đuổi kịp rồi.
Mà Tông Cửu đang giẫm ván trượt, chợt thấy có gì đó sai sai.
Tất nhiên dù là Ảo thuật gia thì mắt cậu cũng không thể nhìn xuyên qua màn sương đen trong mũ trùm đầu để xem Quỷ Vương rốt cuộc là thần thánh phương nào, nhưng không hiểu sao trong lòng Tông Cửu có dự cảm lờ mờ.
Thần chết hẳn đang nhằm vào cậu.
Chẳng qua Tông Cửu thật sự không nhớ mình và Quỷ Vương có ân oán gì, hơn nữa Quỷ Vương chưa từng xuất hiện trong công viên trò chơi, dù có thì cũng không khớp với bất kỳ con búp bê nào trong đầu Tông Cửu.
Quanh thân Thần chết mang theo hơi thở tử vong đổ nát, Tông Cửu chắc chắn phân biệt được nên mới thấy lạ.
Nhưng điều này không ngăn cản Tông Cửu đưa ra quyết định sáng suốt.
Thanh niên tóc trắng hô khẽ, “Tách đội nhanh.”
“Từ Túc, các cậu cầm lá bùa Âm Dương mà Tsuchimikado phát, tạt vào con ngõ bên cạnh tìm y để tập trung.”
Chạy nãy giờ nên ai cũng thở hổn hển, mặt mũi bơ phờ.
Cứ kéo dài thế này, chắc chắn hậu quả sẽ không khá hơn được.
“Vậy anh Cửu thì sao?”
Phản ứng đầu tiên của Từ Túc không phải là liệu mình có dẫn dắt được nhóm tạt qua con ngõ đi tìm No.10 hay không, mà nhận ra dường như Tông Cửu không có ý dẫn bọn họ theo.
“Sao? Lo cho tôi à?”
Tông Cửu cười khịt mũi, chậm rãi rút bàn tay luôn đút trong túi.
Trên bàn tay mảnh mai nhợt nhạt của Ảo thuật gia xuất hiện mấy lá bài poker viền trắng, mỗi quân bài đều tỏa ra ánh sáng mờ ảo trong trời đêm.
Đây chính là lá bài mà Tông Cửu đã tốn rất nhiều tiền để hệ thống chủ chế tạo, tăng sát thương đặc biệt cho sinh vật linh dị.
Cũng đúng, một thực tập sinh cấp C vậy mà lại lo lắng cho một thực tập sinh cấp A chứ, thật là lo bò trắng răng.
Như nghĩ tới điều gì, Từ Túc sờ mũi, ánh mắt hơi ảm đạm, nhưng chốc lát cậu lại trở về dáng vẻ đầy sức sống trước đây.
Từ Túc luôn rất hiểu chuyện, tuy không biết vì sao anh Cửu bỗng dưng muốn tách nhóm nhưng đó là lời anh Cửu nên cậu sẽ nghe theo và không hỏi gì thêm.
“Vậy anh Cửu chú ý an toàn nhé! Em dẫn bọn họ đi trước đây!”
Những người mới khác không phản đối kế hoạch này.
Nhắc tới tiểu đội trưởng thì Tsuchimikado mới là tiểu đội trưởng, dù sao mục đích của Tông Cửu là rút tơ rối của No.2, cậu có thể rời nhóm bất cứ lúc nào, trong lòng mọi người đều rõ điều này.
“Ừm.” Tông Cửu gật đầu, nhẹ nhàng buông một câu, “Hẹn gặp ở nhà an toàn.”
Nhắc cũng lạ, không biết có phải do hơi thở tử vong do Quỷ Vương buff thêm hay không, bọn họ chạy qua gần như nguyên một khu trong Công viên trò chơi nhiều màu nhưng cả quãng đường không hề gặp con quỷ nào.
Rất kỳ quái, hệ thống chủ thả tận trăm con quỷ Halloween và con nào cũng có phạm vi săn mồi riêng, dư sức bao phủ toàn bộ công viên.
Khoảng cách vừa rồi của họ ít nhất phải xuyên qua bảy, tám phạm vi săn mồi của quỷ, không ngờ lũ quỷ này lại im như gà.
Chẳng lẽ đây là sự áp chế của hơi thở Quỷ Vương sao?
Tiếc rằng tình huống bây giờ thật sự rất khẩn cấp, khẩn cấp đến mức không kịp nghĩ nhiều.
Sau mười giây, nhóm người lại tách nhau ở ngã ba đường.
Quả nhiên, Thần chết được bao bọc trong màn sương đen lại chọn lối rẽ về phía thanh niên tóc trắng.
Con đường mà Tông Cửu chọn giăng đầy đèn đủ màu rực rỡ, trên cây lóe lên ánh đèn huỳnh quang màu vàng khiến người ta hoa mắt.
Cậu quay đầu, thoáng nhìn chiếc áo choàng đen rộng thùng thình của Thần chết qua khóe mắt, chiếc mũ trùm đầu vẫn im lìm.
Ảo thuật gia nheo mắt nhìn lan can cách đó không xa, đạp ván trượt dưới chân nhảy lên.
Bóng dáng chàng trai tóc trắng nhẹ nhàng linh hoạt, khe hở giữa ván trượt gác ngay ngắn trên song sắt, nhanh chóng lao vút về phía cuối cầu thang.
Cùng lúc đó, lá bài tây gào thét vút qua kéo theo gió lạnh, phi thẳng về phía chiếc ào choàng khổng lồ