Cuộc tìm kiếm quy mô lớn đã diễn ra ròng rã cả một buổi sáng, rõ ràng rất cẩn thận nhưng vẫn không có thêm bất cứ phát hiện nào, thậm chí còn không mò được manh mối của những chuyện đã xảy ra mấy chục năm trước.
Trong nhóm có một người cũ cấp B từng có thời gian nghiên cứu mật mã, cậu ta sắp xếp sách báo của cả thư viện, những manh mối thu được của các nhóm khác nhau ở những nơi khác nhau, bao gồm cả chuỗi ký tự “pnpcso” trước mặt mình, vắt hết óc suy nghĩ nhưng không thể giải thích được gì.
“Theo lý mà nói, những nơi từng là địa điểm quân sự thường có mật báo để lại.”
Người kia cầm bút bi vẽ vài vòng lên giấy trắng, “Nhưng tôi dùng mấy cách khác nhau vẫn không tìm ra bất cứ manh mối nào.
Không loại trừ khả năng trụ sở này tự sáng tạo mật mã.”
Khi thấy những ký tự này xuất hiện, điều đầu tiên nghĩ đến là liên quan đến mật mã, đặc biệt với tiền đề căn cứ quân sự.
[Lạ thật, sao mãi vẫn không giải ra nhỉ, chẳng lẽ chuỗi ký tự này có ẩn ý gì khác?]
[Tôi cũng đang thắc mắc vụ này.
Nhưng mà tôi vẫn nghĩ khả năng lớn đây là một chuỗi mật mã, không biết mọi người có chú ý không, trên giá sách bên kia có hẳn một kệ chứa những cuốn sách liên quan đến phương diện này, có lẽ mấy người Thánh Tử cũng phát hiện ra điều đó nên mới định giải theo hướng mật mã.]
“Trong mật mã cổ điển không phải còn có mật mã Virginia cần chìa khóa sao?”
Messiah trầm ngâm suy nghĩ, “Trước hết dừng lại đã.
Hoặc là chúng ta đang sai hướng, hoặc là thiếu manh mối quan trọng.”
Hạ Kiến Lam đứng bên cạnh nhíu chặt mày.
Bây giờ đã sắp đến trưa rồi, cuộc tìm kiếm quy mô lớn của bọn họ vẫn chẳng có bao nhiêu thu hoạch.
Tất cả vẫn hệt như tối qua, bị kẹt ngay điểm nào đó nên không thể tiến về phía trước.
Tiếp tục thế này chỉ thêm chậm trễ.
Mà bây giờ thứ bọn họ thiếu nhất chính là thời gian, không thể lãng phí nhất cũng là thời gian.
Nếu vẫn mù manh mối thì chậm nhất sau bữa tối hôm nay, họ sẽ phải bắt đầu chủ động tấn công mặc kệ tổn thất.
Lúc Hạ Kiến Lam đang mải suy nghĩ, bỗng một chuỗi tiếng bước chân dồn dập vang lên từ phía xa ngoài cửa.
Gã đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bước ra cửa.
“Ngài, ngài Thánh Tử.”
Một thực tập sinh cấp C chạy từ dưới tầng lên đứng trước cửa thư viện, cúi người thở hổn hển, “Có chuyện rồi!”
—-
Chờ đến khi Messiah dẫn những người ở thư viện đến nơi xảy ra chuyện, thì một số người đã vây quanh hiện trường.
Nhóm người cũ thấp giọng nói với người mới, khuôn mặt ai cũng không giấu nổi vẻ sợ hãi.
Nhìn thấy Thánh Tử tóc vàng bước tới, mọi người thở phào như được uống một viên an thần.
“Ngài Thánh Tử.”
“May quá, cuối cùng ngài Thánh Tử cũng đến.”
…
Messiah khẽ gật đầu với mọi người, đi vào lối nhỏ do đám đông tự tản ra.
Chỗ này là cầu thang của tầng hầm một.
Mọi người đang chặn ở đầu cầu thang dẫn đến tầng hầm thứ hai, từng người cúi đầu xuống quan sát phía dưới, vừa ló ra một chút lại sợ bị bóng tối thâm trầm kia nuốt chửng bèn vội vàng rụt về.
Cầu thang dẫn xuống tầng hầm thứ hai rất tồi tàn, không chỉ cũ nát mà còn tối đen, tối như để tránh khỏi ánh mắt theo dõi của bọn họ, ngay cả một ngọn đèn cũng không có.
Messiah nghiêng đầu nhìn sâu hơn về phía tầng hầm thứ hai.
Không chỉ trong cầu thang không có đèn, mà toàn bộ hành lang tầng hầm thứ hai cũng đen sì.
Không ai biết, rốt cuộc sinh vật đáng sợ nào đang ẩn núp trong bóng tối như giương nanh múa vuốt này.
“Có chuyện gì?”
Anh ta vừa đi vừa nhìn Tần Dã – người phụ trách khu vực này.
Tần Dã: “Tôi đang dẫn bọn họ đi kiểm tra lần lượt các phòng bệnh ở tầng hầm một xem có manh mối bỏ sót nào không, sau đó bỗng dưng có người mới chạy sang đây báo cáo, nói là nghe thấy âm thanh kỳ lạ trong cầu thang, tôi bèn dẫn người tới đây.”
Thánh Tử tóc vàng giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người yên tĩnh lại.
Mọi người lập tức im lặng.
Lúc vừa bắt đầu mọi người không nghe thấy gì, nhưng dần dần, sau khi yên lặng khoảng một phút, mọi người đều nghe thấy tiếng kít kít quái lạ vang lên.
Âm thanh này rất kỳ lạ, không theo tiết tấu nào, cảm giác ê răng như thứ gì sắc nhọn cào trên miếng sắt khiến người ta nổi hết da gà.
Khán giả líu ríu thảo luận.
[Phó bản này thực sự quá yên bình.
Đến giữa trưa ngày thứ hai rồi mà vẫn chưa khám phá xong toàn bộ bệnh viện tâm thần.
Rõ ràng điều kiện tốt như vậy, ban ngày chẳng thấy bóng nhóm nhân viên y tế kia đâu.]
[Chủ yếu là do năng lực tổ chức của Thánh Tử quá mạnh.
Đổi sang phó bản khác thử xem, nhóm người cũ ai cũng đau đầu, không ai chịu ai, xác suất tách lẻ rất lớn, gặp chuyện cũng nhiều.]
[Chuẩn luôn, mấy ông nhìn phó bản này đi, mới chết có một người tách lẻ đi nhà xí, còn lại mọi người toàn hoạt động theo nhóm, không hề có chút cảm giác mong chờ nào, mọi người chỉ cần thực hiện theo mệnh lệnh của Thánh Tử là được.]
[Yên tâm đi, nếu bọn họ không có thêm manh mối, chỉ sợ không muốn cũng phải lết xuống tầng hầm thứ hai thôi.]
Ánh mắt Hạ Kiến Lam không giấu nổi vẻ kinh hoàng, “Dưới này có vật sống à?”
“Không, không nhất định là vật sống.” Tần Dã nói, “Cũng có thể là thứ khác.”
Bọn họ nhất trí nhìn sang Mạnh Thiên Lộ đang đứng một bên nhắm mắt tập trung.
Lần trước ở tầng hầm thứ hai, Mạnh Thiên Lộ định cảm nhận thử thì ngất xỉu tại chỗ.
Ngất xỉu có nghĩa là toàn bộ tinh thần lực của linh môi đã bị rút sạch, cảm giác não như khô cạn khó chịu đến nỗi như có người cầm răng cưa mài trên đầu, mấy ngày sau vẫn lờ đờ thẫn thờ.
Cũng may, Mạnh Thiên Lộ không gặp phải trường hợp khẩn cấp này trong tình huống chỉ có một mình.
Bởi vì tinh thần lực của linh môi bị tiêu hao là một chuyện vô cùng đáng sợ, từng có một thảm án khủng khiếp đã xảy ra trong phó bản cấp S “Ác linh giếng cổ”.
Sau khi một vị linh môi cao cấp vừa vào phó bản không lâu, trong lúc vô tình kết nối với thứ đáng sợ nhất trong phó bản đó.
Ngay khi vừa kết nối, tinh thần lực của linh môi cao cấp lập tức bị rút sạch, mà ác linh kia cũng thừa cơ xâm chiếm xác thịt linh môi.
Cuối cùng ba đội vào phó bản đó không ai may mắn thoát khỏi, đi đời nhà ma cả đoàn.
Không biết bao nhiêu năm sau, lúc phó bản này được khởi động lại, người đến sau tìm thấy nhật ký của Người sống sót đã viết trong phó bản, thế mới biết một câu chuyện cũ đáng sợ như vậy.
“Bây giờ tôi không cảm nhận thấy gì, cũng có thể là vì tối hôm qua tiêu hao quá… Tạm thời chưa khôi phục như trước.”
Nhìn bóng tối ở tầng hầm thứ hai, Mạnh Thiên Lộ cũng không chắc chắn lắm.
“Để tôi thử xem, nếu phát hiện có gì không ổn thì đánh tôi ngất ngay nhé.”
Thực sự cũng không còn cách nào khác, cả phó bản chỉ có mình cậu ta là linh môi, mặc dù chỉ là linh môi trung cấp nhưng bây giờ cũng đành có gì dùng nấy.
Mạnh Thiên Lộ mở mắt thật to, cố gắng bỏ qua chuyện mình đã gặp ở đây đêm qua, chuẩn bị dồn tinh thần lực kiểm tra lần nữa.
“Khoan đã.”
Messiah bất ngờ lên tiếng cắt ngang dòng cảm nhận của cậu ta, “Thả dây thừng đi, bây giờ chúng ta cần tin tức.”
Dây thừng mà Messiah nói là đạo cụ đặc biệt của Hạ Kiến Lam.
Thật ra gọi là dây thừng cũng không đúng, tên đầy đủ của đạo cụ này là thòng lọng nút thắt, là đạo cụ cấp B mà Hạ Kiến Lam thu được trong một phó bản cấp B.
Công dụng của nó rất đơn giản và đa dạng, có thể tấn công cũng có thể phòng thủ, thậm chí còn dùng để thăm dò, là cơ sở để Hạ Kiếm Lam đạt được đánh giá cấp B.
Vì món đạo cụ thực dụng và mạnh mẽ này, những người cũ khác cũng phải nể mặt gã phần nào.
Hạ Kiến Lam ngập ngừng: “Có khi nào…”
“Không đâu.” Messiah nói, “Có tôi ở đây.”
Thánh Tử tóc vàng đã nắm lấy cây gậy Đại Tế Ti trong tay.
Trên thân gỗ treo mấy chiếc lá mới xanh tươi như hoa văn, tỏa ra vầng sáng vàng nhạt trong hành lang mờ tối, trông rất đáng tin.
Nếu Messiah đã lấy đạo cụ cấp S ra, đương nhiên Hạ Kiến Lam sẽ không dùng dằng nữa.
Gã dứt khoát lấy thòng lọng nút thắt của mình ra, dưới sự phối hợp của Mạnh Thiên Lộ, từ từ thả xuống từ khe hở giữa các cầu thang.
Một đám người vây quanh nơi này chật như nêm cối, ai cũng căng thẳng nhìn chằm chằm vào nơi sợi dây thừng thả xuống.
Thòng lọng nút thắt của Hạ Kiến Lam có năng lực đã được thiết lập sẵn, đó là nhất định sẽ buộc vào một thứ gì đó.
Điều này có nghĩa là, chỉ cần sợi dây thừng này được thả xuống thì chắc chắn sẽ tự động trói thứ gì đó lại, sau đó bọn họ sẽ hợp sức kéo lên.
Ừ thì… Kéo người hay quỷ lên cũng chưa biết, nói tóm lại vẫn rất nguy hiểm.
Nếu là bình thường, Hạ Kiến Lam tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như này.
Nhưng Messiah đã lấy gậy Đại tế ti ra rồi, chuyện này cũng không tính là mạo hiểm, cứ làm là được.
Tông Cửu bước ra từ toilet nhìn thấy cảnh này, nghiêng đầu ngó sang.
Đúng lúc Thịnh Ngọc nãy giờ vẫn không tìm thấy cậu đang vội vã bước xuống từ trên tầng, thấy người phía sau đám đông, ánh mắt lập tức sáng lên, “Anh Cửu!”
Có lẽ cậu nam sinh đã tìm cậu rất lâu, giọng nói không khống chế được, gọi một tiếng mà tất cả những người đứng ở cầu thang đều nghe được.
Anh Cửu?
Bọn họ rối rít ngoảnh đầu lại, vừa khéo nhìn thấy chàng trai tóc trắng đang cười híp mắt đứng đó.
Đứng đó cũng chẳng có gì, mà quan trọng là người đứng sau lưng cậu.
Đôi mắt người đàn ông tóc đen như một đầm nước lạnh, quanh thân vẫn toát lên vẻ thờ ơ như thể cả thế giới nợ mình mấy chục tỏi.
Khỏi nói tới những người khác, ngay cả người xem trong phòng livestream của Messiah cũng ngạc nhiên.
[Ôi vl, mới bao lâu mà sao người đẹp tóc trắng đã ôm được đùi Gia Cát Ám rồi?]
[Tôi nói mà, chỉ đứa ngốc mới từ chối lời mời của Thánh Tử, còn dứt khoát out team nữa chứ, ha, thì ra là đã