Công bố nhiệm vụ qua màn đặc biệt.
…
Từ Túc cảm thấy mình đang nằm mơ.
Cậu và nhóm bạn chả hiểu sao bị dây thừng kéo lên cây, một nữ quỷ với khuôn mặt đáng sợ, mái tóc rối tung mặc áo trắng xuất hiện trên dây thừng, dáng vẻ của ả là kiểu vừa dòm đã khiến người ta sợ muốn tuột huyết áp.
Hên là Từ Túc và nhóm bạn chỉ mém tè ra quần.
Ngay lúc mọi người cảm thấy mình toang rồi, bắt đầu nhắm mắt chuẩn bị chờ chết, không ngờ nữ quỷ kia lại hỏi bọn họ biết kể chuyện xưa không?
Giọng như khóc như than, vô cùng ai oán kèm theo chút tủi thân không rõ.
Nhóm thực tập sinh cứng đờ ngó nhau.
Từ Túc không dám nhìn ả, lắp bắp trả lời: “Bi-biết chút xíu.”
Con ngươi trắng vàng lẫn lộn đảo tròn liếc cậu ta một cái, “Là cái… cái chuyện công chúa gì gì ấy, còn có nữ quỷ thích soi gương.”
Cả bọn: “…”
Ủa chị? Chị là quỷ mà? Chị còn kêu ai nữ quỷ nữa? Nữ quỷ chính là chị đóoooo!
Trải qua vài trúc trắc, các thực tập sinh cũng đoán ra câu chuyện bà chị nữ quỷ này muốn nghe.
Nữ quỷ thích soi gương, và nàng công chúa.
Mọi người nghĩ hồi lâu, loại trừ từng trường hợp thì chỉ còn truyện “Công chúa Bạch Tuyết.”
“Đúng đúng đúng, chính là công chúa Bạch Tuyết!”
Nghe thấy cái tên quen thuộc mà mình mong nhớ ngày đêm, nữ quỷ cười the thé lắc hai tay, mái tóc đen đung đưa trên không để lộ lớp da chết màu vàng sẫm khô khốc chảy mủ phía dưới làm nhóm thực tập sinh vô tình thấy cảnh này sợ đến mức run lẩy bẩy, không dám thở mạnh.
Lâu quá rồi, cô ả cũng sắp quên nhưng vẫn giữ chút chấp niệm, không ngờ hôm nay lại tìm được.
Nữ quỷ là oán quỷ trong một ngôi nhà thời dân quốc, hôm nọ nghe được câu chuyện xưa tuyệt vời từ gia đình người thuê mới.
Cô nghe hăng say, trầm trồ khen hay, kết quả người kia cứng đờ quay lại, nhìn thấy ả thì bị dọa chết tươi.
Bởi vậy cô luôn nghĩ về câu chuyện này trong suốt nhiều năm qua, tiếc rằng những người thuê nhà tiếp theo hoặc là chưa từng nghe câu chuyện đó, hoặc là theo gót người bị dọa chết, nên cô càng nhớ mãi không quên.
Khuôn mặt trắng bệch lướt một vòng giữa không trung, vắt sợi thòng lọng lên nhành khác của thân cây, leo lên giữa rồi ngồi xuống, cười hì hì chờ bọn họ bắt đầu kể chuyện.
“Tên kia mất hồn gì đấy, mau kể cho nô gia nghe coi.”
Đâu riêng thực tập sinh, mấy Người sống sót thấy Từ Túc gặp nạn bèn vào phòng livestream của cậu ta cũng không hiểu gì.
[??? Ủa vụ gì đây, bà chị nữ quỷ này khác với tưởng tượng của tui quá.]
[Tui cũng thấy lạ á, thực tập sinh cấp A cầm cuốn The Black Pullet bên kia sắp điên mọe rồi, mà bên này còn nhịp giò kể chuyện cổ tích hả?]
[Với cái cách dùng thòng lọng lôi đầu kéo cổ thực tập sinh đầy cuồng dã như lày, ai mà ngờ bà chị nữ quỷ lại là quỷ tốt chớ, té ngửa ha.]
[Lại còn là quỷ tốt thích nghe truyện cổ tích nữa, thánh cmnr!]
Nhóm của Từ Túc cũng ngáo luôn, cả bọn ngồi trong bóng đêm, kể chuyện xưa cho nữ quỷ suốt mấy tiếng.
Từ “Công chúa Bạch Tuyết” đến “Cô bé Lọ Lem”, từ “Ailice ở xứ sở thần tiên” đến “Con gái của biển”.
Trong quá trình kể còn “được tặng kèm” hình ảnh bà chị nữ quỷ nước mắt đầm đìa, điên cuồng quẹt nước mũi, cái kiểu dù ai nhìn thấy cũng phải gặp ác mộng lúc nửa đêm.
Nói chuyện hồi lâu, thấy sắp đến giờ sự kiện Halloween khép lại, nữ quỷ mới lưu luyến thả bọn họ đi.
“Đám bạn mấy cậu thấy ghét ghê, cứ tấn công dây thừng của tôi hoài.
Thôi mấy cậu đi đi, hôm nay nô gia đã nghe chuyện nhiều hơn mấy trăm năm gộp lại, thấy cũng đủ rồi.”
Nói đoạn, nữ quỷ treo lơ lửng trên không duỗi cái lưng mỏi, lên tiếng, “Đi đi, đừng làm phiền nô gia ngủ dưỡng nhan.”
Thế là Từ Túc dẫn theo mấy người mới rời đi, suốt chặng đường mang theo ảo giác hư ảo như nằm mơ, bước chân lâng lâng rời khỏi vùng bóng tối kia.
Chẳng biết bà chị nữ quỷ kia đã làm gì, kéo tuột cả đám xuống lòng đất của một thiết bị trò chơi, bọn họ phải lần mò một lúc trong bóng tối mới tìm được lối ra.
Sau khi nhìn thấy bầu trời đêm, mọi người mới quay sang nhìn nhau.
“Chúng ta sống rồi ư?”
“Đúng vậy, không những sống mà còn đạt được thành tựu kể chuyện trước khi ngủ cho nữ quỷ.”
“Hơn nữa nữ quỷ còn nói mình phải ngủ dưỡng nhan để khôi phục làn da trên mặt.”
Sau vài giây im lặng, cả bọn không nhịn được cười bò càng dưới đất.
“Hahahahahaha!”
Không chỉ là niềm vui khi sống sót sau tai nạn, cái chính là bà chị nữ quỷ này thực sự quá mắc cười, rất đáng để khịa!
Oán niệm nhiều năm như vậy là vì muốn nghe chuyện cổ tích, do mất sớm nên không thể đọc được, nữ quỷ càng không có số hưởng nền giáo dục bắt buộc chín năm của CNXH văn minh.
Nghe nói lúc bả biết mấy chục năm sau con gái cũng được học chữ đã đấm ngực dậm chân, ngày nào cũng ăn chay niệm Phật trong nhà, hy vọng mình buông bỏ chấp niệm, sớm ngày đầu thai chuyển kiếp.
Từ Túc cười sặc sụa, cười đến rớt nước mắt.
Rốt cuộc tiếng cười không chút che giấu của bọn họ đã thu hút sự chú ý của một đội tìm kiếm đang nán lại gần đó, chưa muốn bỏ đi.
Thuật truy vết trong tay Tsuchimikado đột nhiên sáng lên, vẻ mặt y vui mừng: “Ở đây!”
Thế là Từ Túc đang ngồi xổm trên đất cười hô hố, bỗng dưng bị một sức mạnh to lớn kéo dậy, đầu bị ghì vào một vòng tay run rẩy.
Từ khi trở thành phù thủy chuyên chức và luôn chung tình với áo choàng dài tay, lúc này sắc mặt Hứa Sâm lạnh lùng cứng rắn.
Khuôn mặt Từ Túc đỏ lên, đang muốn tránh ra lại cảm giác người kia đang run rẩy không kìm được.
Cậu sững sờ, từ từ thả lỏng cơ thể, bỏ ý định giãy dụa.
Trong phút chốc, không ai lên tiếng.
Ngay cả Từ Túc suốt ngày luyên tha luyên thuyên cũng im lặng như chim cút.
Mãi một lúc lâu sau, cậu mới lắp bắp lên tiếng, “Cậ-cậu làm gì đấy! Tôi không sao, đó là quỷ tốt, kêu tôi kể hai câu chuyện xưa rồi thả tôi liền.”
Hứa Sâm không nói câu nào, ngược lại hai cánh tay càng siết chặt hơn.
Thấy dáng vẻ này của cậu ta, Từ Túc cũng không nói được gì.
Cậu thở dài một hơi, bỗng bắt lấy cánh tay trái của Hứa Sâm, mạnh mẽ kéo ống tay áo lên.
Dưới ống tay áo là một đoạn ngón tay cháy đen