Nhờ bộ đôi điên cuồng này, mà đám đông trên bãi biển đã sợ hãi bỏ chạy gần hết.
Tông Cửu mang tâm trạng nặng nề đi về phía chiếc mũ.
Sau lưng cậu là ánh mắt mong đợi của Chú hề và Gã bán mũ điên, cả ánh mắt khích lệ của Gia Cát Ám, trong phút chốc lại có cảm giác hoang đường không biết nên khóc hay cười.
“Khoan đã, tôi quên mất một chuyện!”
Ngay lúc Tông Cửu định nhắm mắt đưa chân ngồi xuống chiếc mũ kia, Chú hề chợt vỗ đầu như nhớ ra điều gì.
Nó móc một tấm thẻ mỏng từ trong bộ đồ không hề có túi như làm ảo thuật, đưa cho cậu với vẻ mặt mong đợi.
“Tôi ở trong thế giới phó bản này nè, chào mừng tới chơi với tôi nhen.”
Cái miệng tô màu đỏ tươi của chú hề nhếch lên ngượng ngùng, khuôn mặt phủ đầy sơn trắng lộ ra nụ cười kinh dị.
Điều trái ngược chính là giọng điệu thận trọng nhẹ nhàng, sợ bị từ chối của nó, “Đương nhiên… Cũng có thể dùng tấm thẻ này để tìm tôi chơi!”
“Ừm, đúng thế.
Cả tôi nữa, đây là biển số phòng trong phó bản của tôi.”
Gã bán mũ điên gãi đầu đưa một tấm danh thiếp giống hệt, “Chỗ này tổ chức tiệc trà quanh năm, tôi rất sẵn lòng mời cậu nếm thử món Bloody Mary đặc chế của tôi.”
Trên danh thiếp, ảnh chân dung chibi của Chú hề và ảnh chân dung chibi của Gã bán mũ điên đang nhếch miệng cười toe toét với cậu.
Phải công nhận là hình chibi đáng yêu hơn người thật rất nhiều.
Cùng lúc đó, Tông Cửu cũng nhận được lời nhắc nhở nồng nhiệt từ hệ thống chủ.
[Chúc mừng thực tập sinh Tông Cửu đã nhận được đạo cụ cấp B x2: Danh thiếp tình bạn của Chú hề và Gã bán mũ điên.]
[Công dụng của đạo cụ: Số hiệu thế giới phó bản của hai vị quỷ được ghi trên thiếp, chúng chỉ cho những người bạn mà chúng thật lòng chấp nhận.
Thực tập sinh có thể sử dụng danh thiếp để triệu hồi hai vị này đến phó bản hiện tại, thời hạn là ba mươi phút.]
[Lưu ý khi dùng đạo cụ: Nếu không có quan hệ thân thiết với chủ nhân danh thiếp, đề nghị đừng tùy tiện dùng thử, bởi vì đạo cụ chỉ có tác dụng triệu hồi, không đảm bảo quỷ quái sẽ ngoan ngoãn sẵn sàng giúp đỡ, hoặc giây sau bẻ gãy đầu người sử dụng.
Xin vui lòng cân nhắc.]
Hay lắm, đây đúng là thứ tốt.
Tông Cửu vô cùng bình tĩnh nhận danh thiếp, “Tôi biết rồi, có chuyện vui sẽ gọi các cậu tới chơi.”
Thấy Ảo thuật gia nhận danh thiếp, hai đứa lập tức cười toe toét vỗ tay rồi xướng một đoạn Latin ngẫu hứng, kèm theo những tiếng cười chói tai kiểu như “Chú hề có bạn rồi”, “Rốt cuộc thư mời tiệc trà của Gã bán mũ điên cũng được gửi đi”.
Ở mức độ nào đó, sự thú vị của Chú hề và Gã bán mũ điên cũng ngang ngửa với sự hứng thú của Tông Cửu, bọn họ có một sự đồng nhất đặc biệt về chủ đề này.
Đối với Tông Cửu, đây vừa hay có hai tên đàn em miễn phí, tội gì không nhận?
Niềm vui bất ngờ mà hai gã điên mang đến cho Tông Cửu còn hơn thế nữa.
Thanh niên tóc trắng khá dè dặt ngồi xuống mũ.
Có lẽ vì dáng người cao ráo mảnh khảnh, chiếc mũ gần như che khuất toàn bộ cơ thể Tông Cửu, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy mái tóc, phần eo thon thả và bắp chân buông thõng bên ngoài.
Tông Cửu đã thử nhiều lần nhưng không thể điều chỉnh tư thế, không khỏi ngẩng đầu đánh giá chiều cao của Gã bán mũ điên.
Ừm, hơn hai mét, vậy cái mũ lớn thế cũng hợp lý.
“Đây không phải vấn đề to tát, khi cậu quen với độ cao và khả năng giữ thăng bằng của nó, cậu có thể đứng trên đó.”
Chú hề hờ hững phất tay, làm bộ như muốn buông bàn tay đang giữ vành mũ ra, “Chuẩn bị xong chưa, sắp buông tay nè…”
Giờ còn chưa đầy hai mươi phút nữa là hoạt động kết thúc, Gia Cát Ám ra hiệu bảo Tống Cửu nhanh lên, đừng chậm trễ.
Tông Cửu khẽ gật đầu, dáng vẻ thấy chết không sờn.
Một giây sau, giữa tiếng vỗ tay của Chú hề và Gã bán mũ điên, cậu bị khinh khí cầu kéo bay lên trời.
Có lẽ vì buộc hơi nhiều bóng bay nên khi Chú hề vừa buông tay, chiếc mũ bay vút lên cao với tốc độ không tưởng, có thể sánh ngang với tốc độ của khinh khí cầu.
[Chúc mừng thực tập sinh Tông Cửu thu hoạch được đạo cụ cấp D: Bóng bay mũ điên.]
[Tác dụng của đạo cụ: Ngoài chức năng bay thì không còn tác dụng nào khác, may thay nó được chế tạo bởi hai thợ thủ công lành nghề nên có thêm khả năng khác biệt, chẳng hạn như điều chỉnh phương hướng và bay cao hơn mũ bóng bay bình thường.]
[Lưu ý khi dùng đạo cụ: Nó chỉ có thể bay lên trời và không thể hạ xuống, trừ khi cắt từng quả bóng bay một nhưng nếu làm vậy sẽ dẫn đến khả năng đạo cụ mất tác dụng, xin lưu ý.]
Dù danh thiếp hay mũ bóng bay đều là đạo cụ có thể tái sử dụng, tuy ít lực công kích nhưng Tông Cửu vẫn khá hài lòng.
Cậu có linh cảm hai đạo cụ này sẽ mang đến cho mình những niềm vui bất ngờ trong tương lai.
Tông Cửu điều chỉnh trạng thái, chú ý dây bóng bay và điều khiển hướng bay.
Thành thật mà nói, dù hệ thống chủ đóng dấu chứng nhận đây là đạo cụ phi hành nhưng sau khi ngồi lên vẫn có cảm giác vô lý khôn cùng.
Đâu riêng gì Tông Cửu, các thực tập sinh bên dưới bao gồm cả khán giả trong phòng livestream đều bị chấn động, nhìn chàng hoàng tử Disney đang chạy trốn bắt đầu màn trình diễn người bay trên không của mình.
[Đậu má, tui thực sự rất muốn nhìn bầu trời từ góc nhìn thứ nhất của Ảo thuật gia!]
[Tui cũng muốn huhuhuhuhu từ sau khi Ảo thuật gia bị Quỷ Vương bắt rồi lại được thả ra một cách khó hiểu, tui không thể vào phòng livestream của ảnh nữa.]
[Haiz, ai chả thế, bây giờ tôi đang ngồi xổm trong phòng livestream của boss Gia Cát Ám ngẩng đầu nhìn trời này.jpg]
[Chị em lầu trên, thoát ra đến phòng live của Thánh Tử xem rõ hơn đấy, vì Thánh Tử cũng đứng cao lắm!]
[Cảm ơn cảm ơn, đi liền luôn!]
…
Chẳng mấy chốc, Tông Cửu đã bay lên trời.
Từ trên cao nhìn xuống mặt đất, cậu trông thấy đám ma trơi đang phiêu đãng, bồn hoa và đèn màu trên cây gộp thành một.
Xa xa, biển nối bãi biển, những quả cầu ánh sáng lơ lửng chìm nổi trên mặt biển.
Nơi trời biển giao nhau sắp đón bình mình, ánh sáng trắng bạc xua tan bầu trời đêm u ám, vén lên một đường mây đỏ phía dưới.
Chẳng mấy chốc ánh bình minh sẽ phủ sáng nhân gian.
Chàng trai tóc trắng ngẩng đầu.
Ở nơi cao hơn, Phù thủy đen đang đứng trên khinh khí cầu.
Bên cạnh gã, một người đàn ông khác ẩn mình trong bóng tối đang lười biếng ngồi trên mép giỏ treo, nghiêng đầu cười híp mắt nhìn cậu.
Khuôn mặt Tông Cửu lập tức lộ ra vẻ cảnh giác, siết chặt bài poker trong tay.
Thiết bị bay dưới chân cậu quá đơn sơ, nếu No.1 có ý đồ xấu, điều khiển vài sợi tơ rối cắt dây bóng bay thì cậu sẽ từ ‘hoàng tử bay’ biến thành ‘hạ cánh khẩn cấp’.
Nhưng bài tây của Tông Cửu cũng không dễ xơi, huống chi cậu còn có thể nhìn thấy đường chuyển động của tơ rối và điều khiển hướng bay của mũ, nếu buộc phải đánh nhau trên không cũng chưa chắc rơi vào thế yếu.
Tông Cửu phải bay vượt lên khinh khí cầu, nhiệm vụ qua màn đặc biệt là đứng ở đỉnh cao nhất trong công viên, mũ bóng bay không phải trang thiết bị của Công viên trò chơi như khinh khí cầu.
Hiển nhiên, Ác ma cũng biết kế hoạch của cậu nên Tông Cửu luôn đề phòng động thái bất ngờ của hắn.
Chẳng qua thoạt nhìn Ác ma không có ý định ra tay.
Người đàn ông luôn duy trì tư thế cũ, mỉm cười nhìn Ảo thuật gia tóc trắng ngồi trên mũ bóng bay, càng lúc càng gần hắn, thậm chí còn rất nhàn nhã chào hỏi đối phương.
“Buổi sáng tốt lành nhé!”
Tông Cửu mím môi không nói.
Bọn họ nhìn nhau giữa không trung.
Từ vài chục mét đến vài mét, cuối cùng còn khoảng ngắn, vẫn không ai ra tay.
Thấy thanh niên tóc trắng không nói gì, Ác ma dứt khoát vươn tay.
Đôi tay khuất dưới ống tay áo dài mạnh mẽ và khỏe khoắn, ánh nắng chói mắt lộ ra từ những kẽ ngón tay của chiếc găng tay.
Đôi mắt màu vàng sẫm ẩn chứa sự đùa cợt như có như không, ưu nhã chào hỏi.
“Rất vinh dự được phục vụ cậu.”
Tông Cửu nheo mắt, không hề có ý trốn tránh, thẳng thắn bắt tay lại.
Bàn tay ấm áp và bàn tay lạnh lẽo đan vào