Hệ thống chủ vừa phát thông báo, khán giả trong phòng livestream lập tức bùng nổ.
[Ý là sao? Ý của NPC là chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ chính của phó bản thì được chọn ở lại phó bản mãi mãi, và không cần quay lại vòng lặp vô hạn.
Hệ thống chủ còn khẳng định luôn, tui:???]
[Đù má, nghĩa là được quyền sống ngoài quy tắc của cuộc thi thực tập sinh kinh dị?]
[Đúng, tôi cũng nghĩ thế.
Chẳng phải lúc trước đã bảo chỉ có 100 người sống sót mà, nếu chọn ở lại phó bản thì khác gì bỏ thi giữa chừng, còn không bị phạt?]
[Ông nghĩ đi, nếu không hoàn thành nhiệm vụ chính sẽ bị xóa sổ.
Còn nếu hoàn thành và ở lại phó bản, giống như cho thực tập sinh cơ hội rút lui vậy.]
Nhóm khán giả thảo luận gay gắt, thậm chí còn đề cập đến vấn đề công bằng của cuộc thi này.
[Đâu cần phải thảo luận về việc có công bằng hay không, lúc trước hệ thống chủ đưa các ông vào vòng lặp vô hạn có hỏi ý kiến mấy ông không? Bây giờ hệ thống chủ đã lên tiếng, đồng nghĩa ở lại phó bản cũng là một giải pháp khả thi.]
[Chuẩn, cái này giống với phó bản đường luân hồi S trước kia, đi vào là luân hồi ba kiếp, không dưng lại sống thêm hai kiếp, thế là ông bảo người ta không công bằng hay gì?]
Không riêng khán giả, các thực tập sinh cũng bắt đầu thì thầm thảo luận.
Anthony cất cao giọng, “Ở lại thì sao, những lời ông vừa nói chẳng qua chỉ là ngụy biện, chả nhẽ chúng tôi còn không biết phân biệt định nghĩa thật và giả chắc?”
Mặc dù về mặt tình cảm là cùng huyết thống và có ký ức sống chung với nhau, bao gồm cả mọi yếu tố khác, thực sự rất khó để người ta phân rõ.
Nhưng cho dù viên cảnh sát này có nói ngọt đến đâu, phó bản này làm giả thành dáng vẻ khớp với hiện thực thế nào, giả vẫn luôn là giả.
“Các ông cùng lắm chỉ có thể coi là người nhân bản.”
Nói xong, Anthony không lên tiếng nữa, vì viên cảnh sát đã khẳng định những gì gã nói.
“Đúng là như thế.
Haiz, nếu là cậu, cũng không vượt qua Ngày phán xét được.”
Ông ta nhìn Anthony, thở dài lắc đầu, vẻ mặt không giống giả vờ, “Ma cà rồng là chủng tộc bị Chúa bỏ rơi, tội lỗi của cậu còn khó gột rửa hơn người thường, cho nên nếu có thể, tiểu đội muốn qua màn thì tốt nhất là chọn nhiệm vụ chính thứ hai.”
Ma cà rồng bắt nguồn từ văn hóa dân gian Đông Âu, tuy không có ghi chép chính xác trong Kinh thánh nhưng quả thật là một thành viên của những sinh vật hắc ám.
Vì vậy, vạch đen trên tay Anthony sâu hơn những thực tập sinh khác.
Mấy lời này khiến nhóm thực tập sinh rơi vào bối rối lần nữa, vì nhiệm vụ chính thứ hai chính là phá hủy phó bản mà, npc này đang khuyến khích bọn họ phá hủy phó bản sao???
“Đúng, là ý đó, nhưng so với nhiệm vụ chính thứ nhất, nhiệm vụ chính thứ hai khó hơn rất nhiều.
Vì phó bản này của chúng tôi không phải phó bản bình thường, trên thị trấn nhỏ…”
Viên cảnh sát chỉ lên trời, “Còn có Thiên đường.”
Ông ta lại chỉ xuống đất, “Dưới thị trấn nhỏ, còn có Địa ngục.”
“Đương nhiên, nếu các cậu đưa ra một biện pháp thiết thực, chúng tôi cũng vui lòng giúp các cậu, thậm chí còn có thể giúp che nhãn tuyến của thẩm phán.”
“Bởi vì tuy trong mắt các cậu, chúng tôi chẳng qua chỉ là người nhân bản, nhưng chúng tôi vẫn có tình cảm của bọn họ đối với các cậu, trong mắt chúng tôi, các cậu đều là người thân, là con của chúng tôi.”
Người dân trong thị trấn cùng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía các thực tập sinh đầy hiền lành và ân cần.
Thậm chí vài phụ nữ còn lấy khăn tay trong túi ra, lau nước mắt, “Mẹ hy vọng con có thể sống tốt, dù ở lại hay phá hủy phó bản, chúng ta đều sẽ giúp các con.”
“Đúng vậy, chúng tôi sẽ dốc hết sức giúp các cháu hoàn thành nhiệm vụ chính.”
“Xin hãy tin tưởng chúng ta, dù thế nào thì chúng tôi cũng đâu thể làm gì con mình!”
Những ánh mắt này như có gai sau lưng, khiến người ta như ngồi bàn chông.
Ngay cả một người rất nhạy cảm với sự thay đổi cảm xúc của người khác như Tông Cửu cũng cảm nhận được, ánh mắt bọn họ không có bất cứ ý nghĩ xấu xa nào, ngược lại đều tràn đầy ý tốt.
Đó là ý tốt có thể cảm nhận được mà không cần dùng bài tarot kiểm tra.
Như những người này đã nói, người dân thị trấn đều thật lòng coi các thực tập sinh như con cái, người thân, bạn tốt của mình… mà đối xử.
Thậm chí bọn họ còn đang thảo luận phải làm thế nào mới có thể giúp các thực tập sinh cùng phá hủy phó bản tốt hơn, không thèm quan tâm đến chuyện sống chết của mình.
Những người này có khuôn mặt vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Đường phố xung quanh cũng quen thuộc, vài góc đường là nơi bọn họ đã từng sống, ngay cả nhà cửa cũng giống hệt trong ký ức của họ.
Nhà thờ cổ, trạm xe buýt, ông cụ bán kem đầu đường.
Ki-ốt bán báo, tiệm bánh mì, trường học xập xệ và những gánh hàng rong nhỏ ở cổng trường.
Một người mẹ thực sự không cầm được nước mắt, vừa lau nước mắt vừa gọi Từ Túc, “Túc Bảo Nhi, về với mẹ mà xem, phòng của con vẫn y như lúc con rời đi, sách vở không ai đụng đến.
Mẹ sẽ không bao giờ nói con chỉ biết lêu lổng chơi game suốt ngày nữa, trở về nhìn chút đi con.”
Từ Túc hít mũi, cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, không nói gì.
…
Tông Cửu ra hiệu cho người dân thị trấn để bọn họ chút thời gian suy nghĩ, vì vậy người dân thị trấn rất săn sóc mà rời đi, còn mỗi viên cảnh sát đứng bên cạnh.
Các thực tập sinh xếp thành một vòng tròn, có chút trầm mặc.
Tông Cửu nói rất đúng lúc: “Trong phó bản này, chúng ta vẫn nên ưu tiên nhiệm vụ chính thứ nhất làm mục tiêu số một, cố gắng loại bỏ vạch đen trên tay.”
Chỉ cần hoàn thành một trong hai nhiệm vụ là được.
Nghe đến đây, không ít thực tập sinh thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người đều biết nếu phá hủy phó bản, dù bằng biện pháp vậy lý hay biện pháp khác thì tất cả NPC đều phải chết.
Lý trí nói với bọn họ rằng, đây chẳng qua chỉ là phó bản; nhưng về tình cảm, bắt bọn họ thẳng tay giết NPC như ở phó bản Trung Học Số 1 thì thật sự là quá tàn nhẫn lạnh lùng.
“Về phần sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính, chọn trở về ký túc xá hay ở lại…”
Nói đến đây, Tông Cửu dừng một chút, “Đây là lựa chọn riêng mỗi người, tôi sẽ không can thiệp.”
“Nhưng ít nhất cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ chính, tôi mong chúng ta sẽ