“Nhớ tìm tôi thắp nến”
…
Nghe Tông Cửu nói vậy, không ít thực tập sinh thở phào nhẹ nhõm.
Thực tập sinh cấp A duy nhất trong đội chỉ có Tông Cửu và Anthony, một người là newbie mạnh nhất được các boss cấp S đánh giá cao, một người là thành viên cấp cao của tổ chức Dạ tộc, cả hai không phải là người mà bọn họ có thể trêu vào.
Hơn nữa trong đội đa số là thực tập sinh từng theo Tông Cửu qua vài phó bản, có Dạ tộc đi theo Anthony, chẳng ai là người lạ cả.
Cộng thêm yếu tố tình cảm, nên không ai muốn phá vỡ bầu không khí hài hòa của đội.
Nếu đạt được ý kiến chung dĩ nhiên là tốt nhất.
“Nhưng tôi cảnh cáo trước.”
Trong lúc các thực tập sinh đang yên tâm vì không thực hiện nhiệm vụ chính thứ hai thì Tông Cửu lên tiếng, những lời này lại khiến mọi người căng thẳng hơn.
“Tôi đã nói từ khi mọi người chia đội rồi, nhất định phải tuân theo mệnh lệnh của đội trưởng trong phó bản.”
Câu này không sai.
Ban đầu lúc chia tổ ở ký túc xá thực tập sinh, tất cả đội trưởng do Gia Cát Ám, Tông Cửu, Phạm Trác, Tsuchimikado và Thầy trừ tà dẫn đầu, dưới sự kêu gọi của họ, rất nhiều thực tập sinh cấp A và hầu hết thực tập sinh cấp B đã sẵn sàng gia nhập liên minh.
Sau đó Tông Cửu lãnh đạo đội, ngoài việc muốn bọn họ tuân theo mệnh lệnh thì không có bất cứ yêu cầu nào khác.
Lập đội trong vòng lặp vô hạn cũng thế, thành viên gia nhập tiểu đội nhất định phải phục tùng mệnh lệnh của đội trưởng vô điều kiện, nếu trong quá trình xảy ra tình huống vi phạm mệnh lệnh, Người sống sót đó sẽ vào danh sách đen, sau này rất khó tìm được đội tốt.
“Lúc trước mọi người nói với tôi rằng bản thân sẽ cố gắng sống sót, tôi đã đồng ý.”
Chàng trai tóc trắng đứng tại chỗ, sắc mặt lạnh nhạt, biểu cảm không rõ vui giận, “Đây là mục tiêu hàng đầu của tôi, tôi chỉ hứa đưa các cậu ra khỏi phó bản này, không đảm bảo các cậu có thể ở lại đây hay không.”
“Vì vậy tiếp theo, mọi người hãy cố gắng chuẩn bị súng kỹ càng.
Tôi sẽ không can thiệp vào lựa chọn của các cậu, nhưng nếu nhiệm vụ thứ nhất có vấn đề thì mặc kệ ai ý kiến, tôi chỉ lấy lợi ích tập thể làm mục tiêu.”
Lúc này, chẳng ai dám lên tiếng hết.
Tuy trong lòng thực tập sinh đều có ý định ở lại nhưng nếu tính mạng bị đe dọa, chắc chắn bọn họ thà sống sót hơn là chết tử tế.
Khán giả cảm thán không ngớt.
[Con người Ảo thuật gia tốt thật, rõ ràng cậu ta nằm cũng pass phó bản này nhưng vẫn luôn nghĩ cho thành viên trong đội.]
[Đúng vậy, ảnh là vậy đó.
Lúc trước ở phó bản trung học Số 1 cũng thế, rõ ràng bản thân có thể thi vào tốp đầu, không cần lo mình không thể pass phó bản, cuối cùng vẫn sẵn sàng đòi lại công bằng vì hai thực tập sinh tự nguyện hy sinh kia.]
[Quá chuẩn, cái nhìn của tôi về Ảo thuật gia đã thay đổi rất nhiều.
Lúc trước thấy ảnh kiêu căng chảnh chọe, bây giờ mới nhận ra ảnh thật sự là người tốt.
Haiz, sám hối một chút, lúc trước đầu óc tui căng gân mới thấy ảnh giống vị boss kia.
Quỳ xuống.jpg]
[Thật ra không gạt ông, lầu trên, tui cũng thấy vậy đó.
Cùng quỳ bên cạnh.jpg]
“Tiếp theo, chính các cậu phải tự thành lập tiểu đội hoàn thành nhiệm vụ chính, tôi sẽ không hành động cùng các cậu nữa.”
Sau khi đơn phương đạt được đồng thuận, Tông Cửu hài lòng.
Cậu luôn thích làm theo ý mình, miễn nghe lời là được, ai quan tâm bọn họ nghĩ gì.
Từ lúc nghe NPC nói các thực tập sinh đã bị áp chế cả về nhân cách và cảm xúc trong phó bản, cậu đã không còn ý định nghe ý kiến của bọn họ nữa rồi.
Trong mắt Tông Cửu, người có nhân cách không hoàn thiện thì không có quyền lên tiếng.
Chỉ cần cậu đưa những người này trở về ký túc xá thực tập sinh an toàn, sau khi bọn họ tỉnh táo đến cảm ơn cậu cũng đã muộn.
Vấn đề chính tiếp theo là bắt đầu xem, rốt cuộc phải làm thế nào để phá hủy phó bản.
Lần trước dùng phương pháp vật lý để nổ tung trường học nhưng đó là do thiên thời địa lợi nhân hòa, phó bản này không có nhiều điều kiện như vậy.
Dù cư dân thành phố thiện lành cung cấp vật tư cho bọn họ nhưng đến Ngày phán xét, nếu thiên thần xuống đây, thiên thần cũng coi như là NPC, chẳng lẽ bọn họ còn phải đánh lên Thiên đường sao? Điều này hiển nhiên không thực tế.
Tông Cửu nghĩ đến một đường cong cứu quốc.
Lúc trước, nhóc Ác ma đã nói chỉ cần khiến Ác ma trưởng thành trở lại thì phó bản sẽ bị phá hủy.
Với Tông Cửu, nhóc Ác ma đáng tin hơn Ác ma nhiều, đương nhiên điều này đã được cậu kiểm tra bằng bài tarot rằng nó không nói dối.
Nếu đã tìm được cách đơn giản bớt việc thì ngại gì không xuống tay từ No.1, tiết kiệm thời gian lẫn công sức, không dùng thì phí quá.
Nói đến đây, Tông Cửu quay sang nữ tu, “Giáo hoàng đâu rồi?”
Giáo hoàng hẳn nên có mặt để chủ trì buổi cầu nguyện sớm, nhưng hôm nay người chủ trì lại là hồng y.
Vừa rồi sự chú ý của cậu đặt hết vào thành phố thiện ác, không chú ý đến nhóc Ác ma mãi không xuất hiện.
Nữ tu đáp, “Đêm qua giông tố lớn quá, chắc giờ miện hạ vẫn chưa dậy.”
Nói đến đây đột nhiên cô giật thót, quay hỏi những người khác, “Hôm qua các cô có thắp nến cho miện hạ không?”
Các giáo sĩ sững sờ, đồng loạt lắc đầu.
Tối qua bọn tôi bận quá, phải dọn dẹp phòng ăn sau tiệc thánh, tuần tra nhà thờ, sắp xếp chỗ cho khách nên đã quên đến phòng Giáo hoàng thắp nến.
“Không sao đâu, tôi lên xem đã.”
Tông Cửu phất tay, chuẩn bị lên lầu.
“Xin chờ đã.”
Nữ tu gọi cậu, do dự: “Xin ngài cố gắng đừng đánh thức miện hạ… Miện hạ luôn ngủ không ngon trong những đêm mưa giông sấm sét, chắc kéo dài tới sáng nay, mãi đến khi qua ngày mới chợp mắt được.”
Vẻ mặt cô ảo não, “Mọi người cũng biết tật xấu sợ bóng tối của miện hạ rồi, đều tại chúng tôi đêm qua quên thắp nến.”
Tông Cửu: “…”
Cậu phải mất ba giây để tiêu hóa thông tin này, gật đầu, “Được, tôi sẽ không đánh thức cậu nhóc.”
Tông Cửu lên lầu trong trạng thái nửa tin nửa ngờ với lời nữ tu.
Buồn cười, Ác ma mà sợ bóng tối sao? Tông Cửu nhớ lại lúc trước, để hoàn thành nhiệm vụ rút trúng trong trò chơi Quốc vương,