Tông Cửu cảm giác thế giới này thật sự quá kỳ ảo.
Cậu chỉ tùy tiện tán gẫu về Gia Cát Lượng với người ta, nói sang chuyện khác vài câu, thế mà bị moi ra không biết bao nhiêu thông tin.
Tông Cửu tự nhận mình cũng cẩn thận, nhưng câu hỏi của hắn ta câu sau còn tráo trở hơn câu trước.
Vì thể hiện thành ý hợp tác, cậu lại có chuyện muốn nhờ người ta nên không thể cứ im lặng như vậy.
Trong phút chốc, phòng bệnh rơi vào tình thế bế tắc.
Gia Cát Lượng hững hờ nhìn Tông Cửu, không vạch trần ngay, lời ít ý nhiều thả một quả ngư lôi xuống nước sâu.
“Tôi rất tò mò, cậu không vào vòng lặp vô hạn bằng con đường bình thường, cậu giấu hệ thống chủ kiểu gì vậy?”
Chàng trai tóc trắng híp mắt, trong lòng có linh cảm xấu.
Ánh mắt người đàn ông sắc bén quét Tông Cửu như tia X quang, “Là gì vậy, phó bản à? Cậu là NPC thông minh trong phó bản cấp S nào đó? Lén qua đây bằng phương pháp cướp xác như Ác linh giếng cổ?”
??? Chuyện này mà anh cũng có thể nhìn ra?
Tông Cửu cảm thấy nếu mình nói mặc dù không phải vậy nhưng cũng không kém là bao, chỉ sợ hai con cá Âm Dương đang vây quanh trên đầu họ sẽ xuống hỏi thăm cậu.
“Không, không có khả năng.”
Không đợi Tông Cửu nói gì, Gia Cát Ám đã phủ định suy đoán của mình, “Nếu cậu thuần Âm, không lý nào bốn quẻ Càn Đoài Ly Chấn lại chẳng phản ứng gì.”
“Hệ thống chủ càng không cho phép linh hồn bị thay thế tồn tại, chuyện này không hợp lẽ thường.
Mà cậu đã tồn tại… Nhất định phải trực tiếp đến vòng lặp vô hạn từ thế giới hiện thực, cũng không trải qua sàng lọc, càng giống dịch chuyển tức thời.”
“Quan trọng hơn là… Có vẻ cậu rất hiểu tôi.”
Tông Cửu: “…”
Cậu chỉ tán gẫu với hắn về chuyện năm nghìn năm Trung Hoa, thế đíu nào ngoài bí mật lớn nhất là xuyên sách, thì người ta suýt lột cả quần xì của cậu ra luôn.
Căng, Tông Cửu nguy rồi.
Cậu vẫn muốn giãy dụa một chút, “Sao lại nói vậy?”
“Bởi vì cậu vẫn nhớ rõ, hơn nữa có thể nói ra chuyện có liên quan với thế giới hiện thực.”
Gia Cát Ám nhìn cậu sâu xa: “Người sống sót vào vòng lặp vô hạn sẽ bị phong tỏa ký ức liên quan tới thế giới hiện thực.”
“Phong tỏa có nghĩa là khóa tất cả những ký ức liên quan mà cậu từng có trong thế giới hiện thực, nhưng nó sẽ tồn tại ở nơi sâu nhất trong đầu cậu, dù cậu nghĩ gì làm gì, tuyệt đối cũng sẽ không chủ động nhớ tới nó, không thể diễn đạt thành lời, đồng thời còn dần lãng quên theo thời gian.”
“Bị phong tỏa cũng không có nghĩa là khóa lại tất cả, những kiến thức học được trong thế giới hiện thực sẽ không bị quên, chỉ có một điều bị lãng quên là [Mình đã từng sống trong thế giới hiện thực].
Mà những ký ức khác chỉ có thể nhớ ra khi được cho phép, giống như Gia Cát Lượng và Trung Quốc mà cậu vừa nói, nếu phó bản này có manh mối về hai danh từ này, thì trí nhớ của tôi sẽ không bị cản trở.
Hệ thống chủ sẽ chỉ mở một phần của ký ức trong tình huống có điều kiện tiên quyết, và tiếp xúc với điều kiện.”
Có lẽ đây là câu dài nhất mà Gia Cát Ám từng nói.
Hắn ta nói lạnh lùng thản nhiên, nhưng ngụ ý phía sau lại khiến người ta rùng mình.
Nếu ký ức liên quan tới thế giới hiện thực của Người sống sót bị che giấu, vậy dần dà, những Người sống sót vào vòng lặp vô hạn từ thế giới hiện thực, sẽ không chủ động nhớ ra rốt cuộc mình đến từ đâu.
Cứ như bọn họ sinh ra đã là Người sống sót vậy.
Tông Cửu nheo mắt.
Rốt cuộc cậu đã biết, nguyên nhân của cảm giác không hài hòa lúc mình nhớ lại nội dung truyện là gì.
Trong nguyên văn đã từng đề cập, trong vòng lặp vô hạn không tồn tại bất cứ cách nào có thể trở về thế giới hiện thực.
Ví dụ như lần này phần thưởng debut vị trí Center của thực tập sinh kinh dị là một tấm thẻ ước nguyện vạn năng.
Nhưng trong đoạn miêu tả góc nhìn mà Tông Cửu đã từng đọc trong nguyên văn, không có thực tập sinh nào muốn dùng tấm thẻ này để đổi lấy cơ hội quay về hiện thực.
Hóa ra… Cũng không phải là thế giới hiện thực đã thay đổi sau khi xuyên sách, mà là dưới một ý chí cao hơn nào đó, đám Người sống sót này bị ép sửa lại nhận thức của mình.
Hệ thống chủ đặt trên đầu mỗi người một cái khóa, tất cả mọi người bị nhốt bên trong không thể trốn thoát.
Tông Cửu cười cười, “Vậy sao anh còn nhớ?”
Gia Cát Ám không nói gì, thay vào đó, hắn ta nhìn cậu bằng ánh mắt dò xét.
Người đàn ông tóc đen đan tay, đôi mắt như đầm nước lạnh nhìn chằm chằm vào chàng trai tóc trắng.
Không biết có phải là ảo giác của Tông Cửu không, cậu cảm giác sau khi trải qua cuộc trò chuyện này, ánh mắt vừa rồi còn rất lạnh lùng của Gia Cát Ám bỗng nhiên hơi dịu đi chút xíu.
“Cậu cần thể hiện giá trị của mình.”
Hắn ta không tiếp tục đề tài vừa rồi, mà lạnh lùng nói: “Nếu phát ngôn của cậu khiến tôi cảm thấy trí thông minh bị sỉ nhục, vậy sẽ có khả năng kết thúc hợp tác bất cứ lúc nào.”
Tông Cửu dẹp bỏ ảo giác vừa rồi: “Mặc dù hồi nãy anh đã bắt tay với tôi, nhưng cũng không tỏ thái độ.
Quả nhiên trong lòng anh không thực sự có ý định hợp tác, mà là muốn mượn chiêu bài hợp tác để lấy tin tức từ tôi.”
“Có qua có lại, đánh trận đâu ngại trò gian.”
Hay ghê, cha này vẫn ghim thù.
“Huống chi, chẳng phải cậu cũng có chủ ý giống vậy sao.”
Nghe vậy, Tông Cửu vờ nở nụ cười.
“Cậu từng học cách khống chế cảm xúc?”
Nhìn biểu cảm của chàng trai tóc trắng, Gia Cát Ám nhíu mày, “Không cần đề phòng như vậy.
Nếu tôi thật sự muốn làm gì đó, cậu không còn đứng ở đây đâu, thả lỏng chút đi.”
Dù sao bây giờ cũng coi như đã thẳng thắn với nhau, Tông Cửu đành phải chấp nhận, “Ok ok, coi như tôi xui mới lên thuyền hải tặc, tôi chấp nhận số phận.”
Tông Cửu thề, sau khi cậu nói xong câu đó, cậu thấy trên mặt Gia Cát Ám có ý cười cực kỳ nhạt lướt qua.
“Tôi đoán… Bây giờ cậu tạm thời không có cách giải manh mối cấp S mà cậu có được từ bác sĩ Chử.”
Rõ ràng chỉ suy đoán, nhưng giọng điệu người đàn ông tóc đen chắc chắn vô cùng, cứ như không nghĩ đến việc mình cũng có thể mắc sai lầm, “Bởi vì cậu thiếu thông tin mấu chốt.”
Dù sao cũng lên thuyền giặc rồi, Tông Cửu không