“Vậy mày cố gắng ha!”
…
Tông Cửu thấy mình quá thông minh, thông minh đến mức trên trời mới có chứ dưới đất thì không.
Cậu lần theo khuôn mặt đáng ghét của Ác ma trong trí nhớ, cắt ngắn mái tóc đen dài, thắt một bím tóc buông thõng ngang vai, gạt phần tóc trước trán, phần tóc đã ghim được ghim bán cố định ở nơi đã ghim.
Tạo kiểu tóc xong cậu chọn bộ vest đen nghìn năm không đổi của No.1 từ tủ quần áo, phối với chiếc áo vest gile màu xám đậm và cà vạt đỏ thẫm… Tông Cửu chỉnh tỉ mỉ đến từng chi tiết đường vân mạ vàng trên chiếc kẹp cà vạt, cài áo hình cây thánh giá Ai Cập cổ đại màu xám bạc trên ngực tượng trưng cho sự sống vĩnh hằng, thậm chí độ dài của sợi dây xích rủ xuống cũng giống hệt sợi dây trên ngực No.1, rất thật trân.
Điều này không hề làm khó Tông Cửu, bởi vì kẻ hiểu bạn nhất không phải bạn bè mà là kẻ thù.
Một kẻ thù đủ tiêu chuẩn như Tông Cửu nhắm mắt cũng nói được vanh vách quần áo và dáng người của No.1.
Cậu dám khẳng định mình đóng vai No.1 chả kém bản gốc bao nhiêu! Đây là kỹ năng của kẻ thù không đội trời chung!
Tông Cửu xỏ đôi giày da màu đen rồi ngắm mình trong gương nước, tự nhiên hơi khó xử.
Phải công nhận trang phục của No.1 kết hợp với khuôn mặt của Tông Cửu nhìn cấn vô cùng, thậm chí hơi rợn tóc gáy.
Cậu vội quơ lấy cái mặt nạ màu đen rồi đeo vào, bấy giờ mới thở phào.
Giờ nhìn vào gương nước chỉ thấy nắm đấm mình thật cứng! Tông Cửu phóng to mô hình để sửa chi tiết dáng người.
Đúng lúc này, phòng tạo hình nhắc nhở thân thiện rằng cậu phải giữ lại ba điểm đặc trưng, không tính gương mặt.
Tông Cửu rơi vào trầm tư.
Khó thật! Ngón tay thon dài của cậu lướt xem gợi ý trên gương nước, coi nó đưa ra kiến nghị gì cho cậu.
[1.
Giữ lại mùi hương đặc biệt của ngài.]
Tông Cửu: “…”
Cậu cúi đầu với vẻ mặt quái lạ, ngửi người mình nhưng chẳng ngửi thấy mùi đặc biệt gì.
Nhưng nếu hệ thống chủ đã nói có thì là có, nhưng bản thân ngửi không ra vậy chẳng lẽ người khác ngửi ra được chắc?
Cậu do dự, rồi chọn điểm này.
[2.
Đôi bàn tay thuộc về Ảo thuật gia]
Tông Cửu nhìn bàn tay của mình trong gương nước.
Khớp xương rõ ràng, chỗ lồi lõm giữa ngón cái và ngón trỏ là đặc trưng của đôi bàn tay đã rút vô số lá bài thuộc về Ảo thuật gia.
Mặc dù thân thể hoá trẻ, tay cũng được cường hóa nhưng hàng đêm trước khi ngủ Tông Cửu vẫn vô thức luyện tập ngón tay như trước khi xuyên sách, đôi khi buồn cậu cầm bài luyện tay theo thói quen.
Đến nay cuộc thi thực tập sinh đã diễn ra hơn nửa năm, tay có thêm vết chai là chuyện bình thường.
Phần chai trên ngón tay nhà ảo thuật rất đặc biệt, không giống vết chai do cầm súng lâu ngày nên bị hệ thống chú ý cũng dễ hiểu.
Với cả tạo hình của No.1 còn ưa găng tay chiến thuật nửa ngón bằng da màu đen, vừa khéo có thể che phân nửa ngón tay.
Tông Cửu xỏ thử, phát hiện hệ thống chủ không nhắc nhở mình cố tình giấu đặc trưng riêng biệt nên cậu vui vẻ chọn điểm này, sau đó đeo bao tay vào.
Xong xuôi Tông Cửu tiếp tục xem các tùy chọn tiếp theo thì thấy chúng rất đa dạng, bao gồm chiều cao và gợi ý bảo cậu giữ nguyên tỷ lệ cơ thể ưu việt của mình.
Tông Cửu: Không được, tuyệt đối không đổi chiều cao!
Vì hạ chiều cao của Ác ma thì mọi người dòm cái là biết hàng fake ngay, chứ không phải do Tông Cửu muốn nếm thử cảm giác nhìn người khác từ trên cao xuống đâu.
Tông Cửu cân nhắc rồi chọn giữ nguyên màu da.
No.1 tuy điên nhưng bộ vest ba mảnh mặc cực kỳ nghiêm túc kết hợp găng tay bọc rất kín đáo, khó mà phát hiện.
Tông Cửu chỉnh sửa xong thì bắt chước Ác ma tạo vài tư thế ngựa ngựa trước gương nước, thấy ổn rồi mới nhấp chuột lưu lại và rời khỏi phòng tạo hình.
Nhà tạo mẫu ở ngoài còn vẫy khăn tay gọi với theo cậu: “Em trai ơi, cậu thật sự không cân nhắc chút ư! Điều kiện ngoại hình và vóc dáng của cậu là tuyệt nhất tôi từng thấy ó, tôi dám đảm bảo cậu sẽ rạng rỡ tỏa sáng dưới bàn tay của tôi, giả nữ được một lần là sẽ có vô số lần, cậu sẽ thích cảm giác này cho coi!!!”
Tông Cửu: Cảm ơn, nhưng thôi.
Cậu thấy ý tưởng của mình tuyệt vời hơn giả nữ nhiều.
Với địa vị của No.1 trong lòng Người sống sót thì không ai dám hóa trang thành hắn.
Hơn nữa khi mọi người nghe đến vũ hội hóa trang, ý tưởng đầu tiên không phải hoá trang thành người nổi tiếng mà là các loại trang phục kỳ quái hoặc giả nữ theo tư duy đám đông.
Tông Cửu thấy mình làm vậy còn có thể cáo mượn oai hùm, kiếm chút bình yên.
Điều quan trọng nhất là, dường như No.1 đang lợi dụng quyền hạn của người hướng dẫn cùng với hệ thống chủ tổ chức vũ hội mặt nạ hóa trang, thực tế là ngầm ra chiến thư với Tông Cửu.
Đây là sự khiêu khích trắng trợn.
Bị kẻ thù khiêu khích ra mặt thì sao Tông Cửu nhịn cho nổi? Cậu phải khiêu khích lại mới vừa cái nư.
Nếu No.1 đã bày dương mưu cho cậu, Tông Cửu cũng nên đáp lại hắn một món chứ.
Cậu không tin lúc Ác ma thấy dáng vẻ của cậu mà không ló mặt ra.
Nhiệm vụ của Tông Cửu là gì?
Tìm ra No.1 từ trong đám đông, vạch trần thân phận của hắn trước mặt mọi người.
Nếu Ác ma tự xuất hiện thì khác gì chui đầu vào rọ đâu nhỉ? Nghĩ đến mình vừa chọc tức đối thủ vừa ngồi không ăn điểm là Tông Cửu thấy mình giống một thiên tài chuẩn mực rồi.
Tông Cửu nôn nóng muốn được thưởng thức biểu cảm của No.1 khi nhìn thấy màn cosplay của cậu trong vũ hội.
…
Hơn nửa tháng tiếp theo Tông Cửu siêu rảnh rỗi.
Vốn dĩ đây là thời gian cho các thực tập sinh nghỉ ngơi nhưng Tông Cửu thấy thật dài và nhàm chán,