Vừa đi theo người dẫn đường trong thôn tiến về phía trước, Tông Cửu vừa nhớ lại cuốn “Hướng dẫn Tarot” trong lòng.
Trong hai mươi hai lá bài Major Arcana, lá bài đáng ngại nhất là “The Tower” số mười sáu.
So với “The Tower” phá hủy mọi thứ, sức phá hoại đáng sợ dù xuôi hay ngược thì lá Death vẫn còn tia hy vọng sống.
Tia hy vọng sống này có thể tăng tối đa, khi lá bài Death xuất hiện theo chiều ngược.
Số thứ tự của Death là mười ba, như chúng ta đã biết, mười ba là số xấu ở phương Tây.
Trong bữa tối cuối cùng, đệ tử thứ mười ba của Chúa Jesus là Judas đã bán đứng Ngài vì ba mươi đồng bạc, cuối cùng khiến Chúa Jesus bị đóng đinh vào Thập Tự giá, vì vậy con số mười ba luôn đồng nghĩa với sự xui xẻo ở phương Tây, cũng rất phù hợp với ý nghĩa của Death.
Trong “Hướng dẫn Tarot” đã giải thích kỹ sự khác biệt giữa vị trí xuôi và ngược của lá Death.
Death nằm xuôi: Thất bại, kết thúc.
Death nằm ngược: Rũ bỏ quá khứ, tái sinh từ tro tàn, sống cho đến chết, kỳ tích.
Tông Cửu nghĩ về sự tái sinh từ tro tàn vài giây, thản nhiên cất lá bài đi.
Đúng lúc này, nhóm bọn họ cũng dừng chân.
“Đến rồi.”
Lão Cường dẫn đường dứng lại trước một ngôi nhà bằng đất bên đường, “Những người đã nộp đồ ăn thì ở đây.”
Sau đó hắn chỉ ra xa, “Những ai không nộp, ở phía sau cái cây kia.”
Cuối con đường mà hắn ta chỉ vào có một cây hòe già, những chiếc lá úa vàng rũ xuống trên cành cây, đung đưa theo làn gió lạnh thổi từ bên rìa.
Sau những cành lá xum xuê của cây hòe, một ngôi nhà đất cũ kỹ và âm trầm đứng sừng sững, cửa vào tối om, dòm từ xa cũng thấy rùng mình.
Nhóm thực tập sinh được chia thành hai đội, nhóm nộp đồ ăn nhìn những người không nộp đồ ăn bằng ánh mắt thương hại, thầm thấy may mắn vô cùng.
Kết hợp với cuộc đối thoại trước đó giữa Vương Thủ và Lão Cường, bất cứ ai sáng suốt đều nhận ra chắc chắn ngôi nhà tồi tàn sau cây hòe già có vấn đề.
Khu comment cũng nghị luận sôi nổi.
[Rõ ràng đều là những thực tập sinh đến đây cùng nhau, nhưng vì thiết lập ban đầu của thẻ thân phận mà người có đồ sẵn, người thì không, dẫn đến sự khác biệt quá lớn trong phần đầu, đúng là chỉ dựa vào bề ngoài.]
[Đúng là chỉ dựa vào bề ngoài +1, tôi sure kèo căn nhà tồi tàn kia có gì đó kỳ lạ, định luật phim kinh dị sẽ xuất hiện ở đây!]
[Nào nào nào chốt kèo cấm đổi ý nha mí chế, để xem ai trong số những thực tập sinh không nộp đồ ăn sẽ lên bàn thờ trước.]
[Đầu tiên là gạch Gia Cát Ám, tiếp theo là trừ ảo thuật gia, những người còn lại tùy ý xếp tổ tiến hành chọn lựa.]
Rõ ràng những thực tập sinh bên kia đều thấy bất công, nhưng bọn họ không dám nói gì trước mặt nhóm dân làng đang cầm cuốc trong tay.
Có lẽ là xu cà na thật, thực lực của nhóm không nộp đồ ăn cao thấp không đều, phần lớn đều là newbie.
Số người cũ hầu như rất thưa thớt, cao nhất chỉ có No.3 Gia Cát Ám, thấp hơn là cấp C, có thể nói cục diện như gà què đá nhau.
Trong tình huống đó, mọi người đều vô thức muốn tìm một leader để gánh team, cả nhóm không khỏi ngó sang phía Gia Cát Ám đang cùng xếp hàng.
Tiếc là người kia vẫn bất động như núi, từ chối cho ý kiến với tình huống trước mặt, ngược lại rũ mắt như đang suy tư gì đó.
Boss đã thế, mấy newbie cấp D cấp E khác cũng không dám làm phiền hắn ta.
Lần này, rốt cuộc có thực tập sinh sợ hãi lên tiếng, “Chúng, chúng ta có nên vào nhà xem trước chút không?”
Mặc dù không biết phó bản này thuộc thời đại nào, nhưng xảy ra nạn đói quy mô lớn thì chắc cũng không phải xã hội hiện đại văn minh.
Sắc trời đã không còn sớm, còn lề mề nữa chỉ sợ trời sẽ tối, ngay cả đèn điện cũng không có thì bóng tối lại càng đáng sợ.
Lập tức có thực tập sinh tán thành, “Đúng, chúng ta vào kiểm tra nhanh một chút, chứ chờ trời tối thì không ổn.”
Nói thì nói vậy nhưng mọi người chỉ nhìn nhau, chẳng ai dám nhích chân.
Đúng lúc này, chàng trai tóc trắng bỏ tay xuống, tiên phong đi về phía đầu đường.
Ánh mắt những người khác sáng lên, lập tức đuổi theo.
Mặc dù nhóm người cũ khá chướng mắt với tên cấp C nổi tiếng ấy, nhưng nhóm người mới lại rất tâm phục khẩu phục với Tông Cửu.
Nhóm người cũ có đạo cụ lẫn thực lực, quen hành động theo nhóm.
Thực tập sinh kinh dị lại là đấu trường đầy cạnh tranh, một người mới đi lên sẽ có một người cũ ngã xuống, tính bài ngoại rất nghiêm trọng.
Nhóm người mới đều đang ở vạch xuất phát, vật lộn trong phó bản kinh dị tàn khốc, họ hiểu việc Tông Cửu góp mặt vào ba cấp trên là chuyện khó như lên trời nên mới càng ngưỡng mộ kính nể.
Hơn nữa Tông Cửu đã tạo ấn tượng mạnh ở Las Vegas, ai cũng biết cậu thắng một triệu chip, ngay cả người cũ cũng phải cân nhắc phần nào.
Một triệu điểm sinh tồn đấy! Có ném số điểm ấy cho con heo, thì heo cũng có thể cường hóa thành nhím thép!
Tông Cửu không quan tâm đến cái đuôi nhỏ phía sau, cậu bước tới trước cây hòe già, nhíu mày.
Có người càm ràm, “Quái, lúc chúng ta vừa tới, vỏ của mấy cái cây bị lột sạch cả, sao vỏ của cây này vẫn còn nguyên?”
“Vì cây hòe thuần âm, cũng gọi là cây ma, không ai dám ăn.” Tông Cửu lên tiếng.
Trong truyền thuyết dân gian, cây hòe là loại cây rất đen đủi, nặng âm khí, dễ chọc những thứ không sạch sẽ, hiếm ai trồng trước nhà, huống chi còn là một cái cây to như vậy.
“Mấy cậu ai có đạo cụ vừa đổi thì chuẩn bị đi, chúng ta vào nhà xem thử.”
Những người khác run bắn, ngó cửa nhà tối om sau cái cây, hai chân mềm nhũn.
“Nhanh lên, vào nhà ngó thử, nhiều người thế này có gì phải sợ? Trời sắp tối rồi, có nhà mà ngủ còn hơn không.”
Tông Cửu vừa thúc giục, vừa giả vờ lấy một con dao găm bình thường từ trong hộp ngầm màu đen ra.
Hộp ngầm màu đen tương đương với không gian di động, rất hữu ích, dễ dàng lấy các vật dụng thông thường từ trong hộp mọi lúc mọi nơi.
Mọi người nhìn động tác của cậu, còn tưởng cái dao găm này là đạo cụ cấp cao đổi trong Las Vegas, thế là từng người móc đạo cụ của mình như gặp kẻ thù lớn.
“Rầm…”
Cửa nhà rách bươm không có khóa, đẩy cái là mở ra.
Thực tập sinh vừa đẩy cửa hết sức bối rối, lỡ tay đẩy nửa cánh cửa còn lại xuống đất, gió lạnh bắt đầu thổi ngược vù vù.
Tông Cửu siết dao găm trong tay, nghiêm mặt, tiên phong xông vào nhà.
Cũng không phải cậu tài cao gan lớn, mà vì bàn tay đang rủ xuống của cậu đang nắm chặt chuông gọi hồn, nên cậu không sợ.
Qua ô cửa sổ và lỗ thủng do mối mọt đục khoét, ánh sáng bên ngoài miễn cưỡng rọi vào le lói khiến căn nhà đất nhỏ hiện lên mờ mờ ảo ảo.
Đồ đạc trưng bày trong nhà không nhiều, đây là một căn nhà trống đã bỏ hoang nhiều năm, sàn nhà đầy vết bẩn.
Trên xà nhà bám đầy rêu canh, bể nước đặt trong góc tường cũng vỡ một góc, loáng thoáng nhìn thấy nước bẩn chứa trong đó.
Nhà cửa thế này, chắc chỉ có thể dựa tường nhắm mắt, ưu điểm duy nhất là tránh được gió thu bên ngoài.
“Á….”
Thực tập sinh theo sau đột nhiên hét nhỏ.
Khu bình luận tung đầy dấu chấm than đỏ rực.
[Á đậu má hét cái gì làm tui sợ hết hồn…]
[Tôi cũng thế, hét như gọi hồn duma!]
Những người thăm dò lập tức trở nên cảnh giác, chuẩn bị nghênh đón cảnh tượng siêu nhiên nào đó.
Một bóng đen màu xám mập mạp nhảy lên trong góc, sau đó chui ra ngoài từ lỗ hổng trên tường.
Thực tập sinh kia lắp bắp, “Là, là chuột.”
Mọi người thở phào.
Sau khi gián đoạn như vậy, không khí căng thẳng giữa mọi người đã dịu đi nhiều.
Với người cũ, làm thế nào để nhận được đánh giá cao trong phó bản mới là mục đích; còn với người mới, còn sống là khá lắm rồi.
Bọn họ biết mình bị chia thành hai phe, nhưng dù sao thực tập sinh cũng có nguyên tắc là không được giết nhau, nhiệm vụ ngẫu nhiên không bắt buộc như nhiệm vụ chính, không làm cũng chẳng sao, nên chẳng mấy ai quan tâm.
Thực tập sinh vừa hét xấu hổ gãi đầu, “Tôi tên Từ Túc, xin lỗi mọi người, từ bé tôi đã sợ chuột chứ không phải cố