“Ảo thuật gia bị bán xuống âm phủ”
…
Lên làm Thần tiên?!
Tông Cửu nheo mắt, hỏi tiếp.
Quỷ sai suy nghĩ một lát, biết gì nói nấy, kể rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Tông Cửu.
Có vài chuyện, với người phàm thì khó biết rõ đầu đuôi, tìm mãi không ra manh mối.
Nhưng với quỷ sai Âm giới, thế gian có rất ít chuyện mà họ không biết.
Dù sao người sống nói dối chứ người chết thì không.
Gương sáng trước điện Diêm Vương vừa chiếu, không bí mật nào qua được.
Huống chi chuyện này đã gây ra một cuộc thảo luận khắp Địa phủ, cũng là chuyện lớn được bầy quỷ tám say sưa ba năm trước.
—-
Bà cụ kia họ Vương, nhiều năm không có con cái, chồng mất sớm, về già sống một mình trong căn nhà đất sau cây hòe già ở thôn Thông Bách.
Thời đó rất ít người ở thôn Thông Bách tin Phật, chỉ có một ngôi miếu hoang rách nát lọt gió sau thôn.
Nhưng câu chuyện về vị Bồ Tát lập địa thành Phật ở đây, vẫn được truyền miệng từ đời này sang đời khác.
Sau khi Bồ Tát thăng thiên đã làm phép cho một mảnh đất trong thôn, màu đất này khác với đất vàng, nó có màu đỏ thẫm.
Dù trồng cây gì vào đó cũng không sống được.
Tương truyền nếu ngày nào đó có cây mọc trên đất này, đó chắc chắn là cỏ tiên ăn vào sống mãi không già, phi thăng lên trời.
Mọi người chỉ coi đó là chuyện vặt vui tai, chẳng ai tin cả.
Dù sao thôn cũng trông coi mảnh đất Bồ Tát kia mấy trăm năm, chưa từng thấy chồi xanh nào trồi lên.
Nông dân vốn bán mặt cho đất bán lưng cho trời, tin chuyện tụng kinh theo Phật thì thà cày thêm hai cánh đồng nữa còn hơn.
Bà cụ là người duy nhất ở thôn Thông Bách tin Phật.
Không ai chịu chăm sóc mảnh đất Bồ Tát vô dụng kia, bà cụ đành lặng lẽ làm một mình.
Ngày ngày, mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ, quét dọn miếu hoang sạch sẽ, vun vén đất Bồ Tát gọn gàng.
Người khác cười chê sau lưng, bà cũng không để ý, cười bảo mình tin Phật nên chẳng thấy mệt.
Cứ thế mười năm như một, thời gian dần trôi đi.
Nhắc cũng lạ, người già trong thôn sống đến sáu mươi tuổi là rất khó.
Thế mà bà cụ ngoài sáu mươi vẫn nhanh nhẹn khỏe mạnh, không thấy già mà thậm chí còn có thể tự cuốc đất, khiến người ta tấm tắc lấy làm lạ.
Tình cờ năm đó, nạn đói nổ ra.
Đầu tiên là thời tiết không tốt, hạn lớn suốt năm, lại thêm nạn châu chấu hoành hành, không thu hoạch được chút gì, dân chúng lầm than.
Không có cơm ăn thì mổ heo dành Tết, ăn hết heo thì ăn cám.
Cám hết rồi đành hái rau dại.
Cuối cùng thôn dân đói đến mức bóc vỏ cây ăn, cây trong rừng chết cả đám lớn.
Buổi tối đói quá không chịu nổi, mọi người lấy vải quấn lên bụng, để cái dạ dày đói cồn cào khó chịu co lại.
Một tối nọ, Bồ Tát trên trời báo mộng cho bà cụ.
Bồ Tát giẫm lên tường vân, thân tỏa hào quang rực rỡ dẫn tiên đồng đến đây, cảnh mơ mênh mông, nhạc tiên du dương.
“Ngươi và ta hữu duyên, ta ghi nhận công lao những năm này của ngươi, ngươi đến mảnh đất kia đi.”
“Nhớ kỹ, vật hữu duyên có tính chí dương, là tiên vật mà thân thể người không thể trực tiếp hấp thụ.
Sau khi dùng, ngươi phải ăn đất Bồ Tát chí âm mỗi ngày theo lượng nhất định, không cần quá nhiều, một nắm là đủ.
Sau một năm công đức viên mãn, ngươi sẽ có thể lên làm Thần tiên.”
Sau khi nói xong, Bồ Tát rời đi.
Hôm sau tỉnh dậy trời còn chưa sáng, bà cụ khoác áo xách đèn ra ngoài.
Quả nhiên trên mảnh đất Bồ Tát trống trơn, một gốc tiên thảo đang lặng im đứng đó, quanh thân tỏa ra ánh sáng mờ ảo, lạnh lẽo hơn ánh trăng.
Bà cụ biết mình đã gặp Thần tiên thật, cảm kích quỳ lạy trên đất cảm ơn Bồ Tát phù hộ.
Bà cụ ăn cỏ tiên xong, phát hiện bỗng nhiên tai thính mắt sáng, người nhẹ như én.
Bình thường xách nước còn mệt, nay một tay một thùng mà vẫn bước như bay, thậm chí nếp nhăn trên mặt cũng mờ đi nhiều, mặt mày tươi tắn hẳn.
Quan trọng nhất là sau khi ăn cỏ tiên, bà cụ phát hiện hàng ngày mình chỉ cần làm theo lời Bồ Tát, dùng ít đất Bồ Tát là có thể duy trì cảm giác no cả ngày, không cần ăn đồ gì khác.
Với người sống trong nạn đói, đây đúng là một niềm vui to lớn.
Nói đến đây, quỷ sai cảm thán, “Bà cụ cũng là người có phước lành lớn.
Phải biết là từ sau khi Lưu Bá Ôn nhà Minh chặt long mạch, tiên giới và nhân giới gần như đã cắt đứt liên lạc.
Thế gian nghĩ chuyện thành tiên khó càng thêm khó, trừ những người có công đức lớn, rất có duyên thì chẳng ai dám mơ.”
Trở lại câu chuyện, gã tiếp tục kể bà cụ vốn là người tốt bụng, giờ được Bồ Tát phù hộ, không những không đắc ý huênh hoang mà khiêm tốn làm điều thiện, nghiêm túc làm việc hơn.
Mỗi ngày chỉ ăn đất Bồ Tát, nên bà cụ cho thôn dân tất cả thức ăn và chút đồ thu hoạch từ đồng ruộng.
Ví dụ như trẻ em đói bụng thiếu chất trong thôn, hay như cô con dâu vừa gả tới, đang mang thai nên cần dinh dưỡng.
Nhưng không ngờ theo thời gian, chuyện này lại thu hút sự chú ý của những người khác trong thôn.
Hàng tháng mỗi gia đình chỉ thu hoạch được chút lương thực, còn không đủ một người ăn.
Sao một bà già lại có thể cho người khác nhiều lương thực như vậy?
Thế là thôn dân lén theo dõi bà cụ, phát hiện ngày nào bà cũng ăn một nắm đất Bồ Tát.
Chỉ cần ăn đất Bồ Tát thì cả ngày không cần ăn nữa.
‘Ăn đất đó là no.’
Tin này lập tức lan khắp cả thôn, các thôn dân nháo nhào đi cướp đất Bồ Tát.
Cả vạt đất dày bị đào gần như không còn lại gì.
Nhưng đất Bồ Tát vốn là vật chí âm, người ăn vào nôn mửa tiêu chảy vẫn nhẹ, nhiều người còn bị lìa hồn khỏi xác vào ban đêm.
Các thôn dân ăn mấy ngày cũng nhận ra đất Bồ Tát không có tác dụng no bụng như họ nghĩ, ngược lại còn đày đọa thân mình, ai nấy giận điên tiết.
Trong mắt họ, bà cụ chính là tội đồ có chuyện tốt mà giấu, bèn bắt bà tra hỏi.
Bà cụ khổ mà chẳng nói được.
Cỏ tiên chỉ có một gốc, Bồ Tát dặn bà chớ tiết lộ thiên cơ nên càng không biết giải thích sao.
Thôn dân đói quá không chịu nghe giải thích, thấy bà lão chống cự lập tức nhốt trong nhà.
Bọn họ đóng đinh ngôi nhà đất bằng ván gỗ, chỉ để lại một khe hở nhỏ.
.
Truyện Teen Hay
Làm xong mọi chuyện, nhóm thôn dân hung hăng nói: ‘Bà không muốn nói chứ gì, để chúng tôi xem bảy ngày sau bà có còn sống không!’
Quỷ sai thở dài, ‘Đúng là khổ bà cụ kia.’
“Lúc trước Bồ Tát đã nói, mặc dù hàng ngày không cần ăn đồ ăn nhưng vẫn phải ăn đất Bồ Tát, thế mới kiềm được tính dương của cỏ tiên.
Huống chi dù bà dùng cỏ tiên nhưng bản chất vẫn là người phàm, người phàm đâu thể nhịn ăn nhịn uống bảy ngày?”
Thế là bảy ngày sau, các thôn dân tháo ván gỗ ra xem.
Cả nửa bức tường bị bà lão đói quá cào nát, căn nhà càng bừa bộn, người nằm giữa nhà vẻ mặt đau đớn, chìm vào trạng thái hôn mê.
Các thôn dân lên kiểm tra lại phát hiện bà cụ chỉ ngất, cả người nóng ran nhưng chưa chết.
Lúc đó chuyện Bồ Tát hiển linh ở thôn Thông Bách đã truyền ra ngoài, mọi người trong trăm dặm quanh đây đều biết tin, rất nhiều người tài tới xem rốt cuộc có chuyện gì.
Trong đó có một Âm Bà lòng dạ xảo quyệt.
Âm Bà này vô cùng ác độc, thấy không xơ múi được cỏ tiên liền nảy ra thủ đoạn thâm độc.
Bà ta xúi thôn dân, một đằng thì bảo họ ăn cỏ tiên sẽ no bụng, sống mãi không già; một nẻo lại nói rất tiếc chỉ có một cây nhưng đã bị bà cụ kia ăn mảnh.
Lúc đó dân thôn Thông Bách thấy bà cụ không ăn bảy ngày mà vẫn chưa chết, tin lời Âm Bà răm