Hành lang dài tối mịt, bóng đèn cũ kỹ mờ tối treo trên hai bức tường, tầm nhìn rất thấp.
Các thực tập sinh uống thuốc chia thành hai tổ, hai tổ trưởng đều là người cũ cấp C.
Các thành viên còn lại đều lên dây cót tinh thần, kết thành nhóm nhỏ hai ba người đi vào phòng mình, lấy chăn mền và ga giường mang đến phòng tổ trưởng trải ra sàn.
Kính Mắt được chia vào tổ thứ hai.
Hắn theo sau các thành viên, cùng hợp sức dời đệm đến một phòng bệnh khác.
Nhìn chăn mền dưới đất, Kính Mắt cười khổ, “Xem ra đêm nay phải chen nhau ngủ rồi.”
Phòng bệnh vốn dành cho một người lập tức trở nên chật chội, dùng chăn nệm trải kín sàn cũng chỉ rộng cỡ hai ba cái giường.
Nhưng tổ bọn họ có tận chín người, chen hết vào phòng này ngủ một đêm đúng là hơi quá sức.
“… Thật ra như này cảm thấy an toàn hơn ấy.” Thịnh Ngọc ngồi xổm bên cạnh an ủi hắn, “Mọi người ngủ chung với nhau, có chuyện gì cũng tiện giúp đỡ, ít nhất chúng ta đông người.”
Chuẩn luôn!
Nhóm người mới đang sợ bỏ mẹ ra đây này.
Vừa nghĩ tới cảnh mình sẽ chết bất cứ lúc nào, đừng nói là nằm, giờ bắt đứng nguyên đêm cũng được.
“Phải đó!”
Kính Mắt không nói tiếp, quấn chăn cuộn mình vào góc tường.
Không biết do vừa nãy uống chén canh hay sao mà giờ hắn hơi mót, mới nằm xuống đã co chân.
Trong tổ chín người này, chỉ có ba người thuộc cấp F giống hắn, còn lại đều là cấp D và cấp E.
Rõ ràng tổ trưởng quan tâm đến mấy thực tập sinh có cấp bậc cao hơn, lôi kéo bọn họ lại gần tám chuyện, chắc muốn phát triển thành bè phái của mình đây mà.
Kính Mắt làm sen xã hội nhiều năm, giao tiếp cá nhân hàng ngày chỉ giới hạn trong văn phòng và cấp trên.
Đến việc ôm đùi còn phải trăn trở hồi lâu, bây giờ chẳng có dũng khí lại gần bắt chuyện, đành yên lặng ngồi trong góc giao lưu với Thịnh Ngọc cùng cấp F.
(*Đây là lỗi thiết lập, ban đầu tác giả viết Thịnh Ngọc cấp E, nhưng từ đây trở đi tác giả mặc định Thịnh Ngọc cấp F.)
Mặc dù mọi người đều mặc quần áo bệnh nhân giống nhau, nhưng người kia lại cao hơn Kính Mắt một cái đầu, khuôn mặt trông còn ngây ngô khờ dại như khóm trúc mới mọc.
“Tuổi cậu cũng không lớn nhỉ?”
“Năm nay vừa lên lớp mười hai.”
Thịnh Ngọc trải chăn xong, “Sáng hôm qua thực sự quá buồn ngủ nên ngủ gật trên lớp, tỉnh dậy phát hiện đã ở đây rồi.”
Kính Mắt đồng cảm nói: “Không sao đâu, tốt xấu gì cũng coi như tránh được kỳ thi đại học.”
Thịnh Ngọc cười gượng, hai người cùng im lặng.
Tới cái nơi quỷ quái này, thà rằng ngoan ngoãn thi đại học còn hơn.
Dưới tác dụng của thuốc, con người trở nên mất sức, thậm chí nói chuyện cũng lười.
Nhưng không biết vì sao, rõ ràng vừa nãy đứng thì buồn ngủ, mà sau khi nằm xuống thì tinh thần bọn họ bắt đầu căng thẳng và khó ngủ.
Đặc biệt là Kính Mắt, nhắm mắt muốn ngủ nhưng cảm giác mắc tè cứ trỗi dậy, cực kỳ khó chịu.
Hắn nhìn dòng chữ xiêu vẹo khó phân biệt nổi trên tường, cố gắng lờ đi cảm giác khó chịu trên người.
Để đảm bảo, bọn họ còn không tắt đèn, đợi đến tối lúc y tá kiểm tra phòng mới tắt.
Trong phòng bệnh chật chội, cuộc trò chuyện cách đó không xa trở nên đặc biệt chói tai.
“Cấp bậc cao lên lầu hết rồi, cũng không biết bọn họ có tìm được manh mối gì không…”
“Ê có khi nào, bọn họ thấy chúng ta ngáng đường rồi cố tình diếm thông tin không?”
“Yên tâm đi, người khác có lẽ vậy nhưng Thánh Tử thì yên tâm ngàn lần luôn.”
Tổ trưởng chợt đổi đề tài, “Mấy chú biết chuyện gì về thằng tóc trắng cấp E kia không?”
Mấy người mới nhìn nhau lom lom, không ai trả lời.
Tổ trưởng ngó trần nhà: “Đíu biết vận may c*t chó gì, một thằng cấp E mà ôm được đùi Thánh Tử.”
Trước mặt người mới, tổ trưởng là boss cấp C.
Nhưng chỉ có bản thân gã mới biết, so với mấy người cấp A cấp S đi thu thập tin tức, cấp C còn chẳng bằng c*t bò khô.
Ngay cả Thánh Tử cũng bảo phó bản này khó, anh ta sống được hay không vẫn là ẩn số.
“Ai biết, thằng tóc trắng kia nhìn là biết có bí quyết rồi!”
Lập tức có người hiểu ý, hùa theo, “Ê mày nói vậy mới thấy, đúng là còn đẹp hơn đàn bà, cũng không biết mùi vị ra sao…”
Thịnh Ngọc chợt siết chặt nắm đấm.
“Cậu quen à?” Kính Mắt đang tròn mắt nhịn tiểu, vô tình nhìn thấy cảnh tượng này.
“Ừm.” Cậu nam sinh nói khẽ, “Anh Cửu là ân nhân cứu mạng của tôi.
Nếu không có lời nhắc nhở của ảnh, chắc tôi đã…”
Cấp F là cấp thấp nhất.
Việc đánh giá dựa trên các tố chất toàn diện, không chỉ giới hạn ở tố chất cơ thể mà còn kết hợp với mức độ phát triển trí não.
Cho dù là người mới, chỉ cần đầu óc tốt một chút hoặc bình thường kiên trì đến phòng tập gym tập luyện, đều có thể dễ dàng nhận được đánh giá cấp E.
Thịnh Ngọc là một học sinh cấp ba vị thành niên chưa bước ra xã hội, mà mình chỉ là một con sen xã hội đáng thương, lăn lê bươn chải suốt nhiều năm, có ra mặt cũng chẳng ai ngó ngàng đến.
Dù thay đổi hoàn cảnh thì vẫn là tầng chót, ngay cả việc phản bác cũng không dám.
“Đừng xúc động.” Kính Mắt lặng lẽ giơ tay vỗ lưng Thịnh Ngọc.
Một lát sau, thấy Thịnh Ngọc tỉnh táo, Kính Mắt do dự bảo, “Tôi hơi mắc tè, cậu có muốn đi chung không?”
Kính Mắt thật sự không nhịn được nữa.
Bảo hắn đi WC một mình thì hắn không dám, thà tiểu trong chăn cũng không dám đi.
Nhưng mọi người chen chung phòng, chân chả duỗi được thẳng, hắn mà tiểu trong chăn chắc sẽ bị cả đám tẩn chết luôn.
Bây giờ muốn tìm người đi WC chung thực sự rất khó.
Ánh mắt các thực tập sinh cấp cao nhìn cấp F như nhìn rác rưởi, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể ngỏ lời với Thịnh Ngọc.
Quả nhiên Thịnh Ngọc dứt khoát chui từ trong chăn ra, “Đi thôi.”
Kính Mắt thở phào, vội vàng bò dậy.
Cái người đang đùa cợt tục tĩu bên kia chú ý tới cảnh tượng này, nở nụ cười quái gở, “Coi kìa, hai thằng cấp F.”
Bọn họ hét to sau lưng hai người, “Bên ngoài tối thui hà, coi chừng sợ tè ra quần nha!”
“Rầm…”
Thịnh Ngọc hung hăng đóng sầm cửa phòng.
Tiếng đóng cửa sắt vang vọng trong hành lang tĩnh mịch, những vết rỉ sắt và vết dầu đông đen sì rơi rạt rạt từ chỗ cao trên cửa.
Kính Mắt lặng lẽ thở dài, “Đi thôi, hơi sức đâu cáu với bọn họ.”
Hành lang rất tối, hai người yên lặng đi song song nhau, luôn cảnh giác với hoàn cảnh xung quanh.
Tầng hầm một không chỉ có phòng bệnh mà còn có phòng tắm cho bệnh nhân tắm rửa, và một phòng để đồ chất đống ga giường lẫn vỏ chăn.
Giống như nhà vệ sinh, tất cả đều nằm ở tận cùng bên trái của hành lang sâu thẳm tĩnh mịch này.
Mà tận cùng bên phải của hành lang chính là phòng tạm giam nổi tiếng, thằng cha xui xẻo cách đây không lâu bị nhốt ở đó.
Lúc xuống lầu, nhóm đi ngủ đã cố ý nhìn qua phòng giam, ổ khóa ngoài cửa sắt vẫn không có dấu hiệu mở ra.
Sau khi một người cũ dùng đạo cụ đặc biệt phát hiện trong phòng tạm giam vẫn còn hơi thở người sống, bọn họ đánh bạo phá mảnh sắt trên cửa phòng giam.
Không biết do sợ quá hay sao, người mới kia xỉu luôn, gọi kiểu gì cũng không trả lời.
Nhưng may mắn là vẫn chưa chầu ông bà ông vải, coi như trong cái rủi có cái may.
“Bệnh viện tồi tàn này đến cái chuông cũng không có, không biết lúc nào mới kiểm tra phòng.”
Bọn họ đã quan sát hoàn cảnh của bệnh viện tâm thần.
Đừng nói là phòng bệnh, mà hành lang ngoài hay cầu thang đều không có cửa sổ, chỉ lắp thiết bị thông gió đơn giản trên trần nhà.
Cách bài trí giống nhà tù hơn là bệnh viện.
Kính Mắt nhịn tè nên hơi thốn: “Chắc do vẫn còn sớm, ăn cơm tối là 7:00, khoảng 8:30 chúng ta rời khỏi nhà ăn, chuyển đồ xong, bàn bạc này nọ cũng sắp 10:00 rồi.”
“Nói mới nhớ… Lâu vậy mà chúng ta cũng không thấy bệnh nhân nhập viện đợt trước.”
Khuôn mặt Thịnh Ngọc nhuốm vẻ thấp thỏm, “Anh có phát hiện ra không, lúc trước tất cả thực tập sinh trong studio toàn là nam, hình như trong bệnh viện tâm thần này cũng thế.
Bình thường chúng ta xem show sống còn trên Tivi hình như cũng tách nhóm nam và nhóm nữ, chẳng lẽ thực tập sinh kinh dị này tuyển chọn boygroup à?”
“Ai mà biết.” Kính Mắt cười như khóc: “Nam hay nữ gì chứ, giờ còn tâm trạng đâu mà nghĩ sâu xa vậy, miễn sống là tốt lắm rồi.”
“Chúng