“Dự cảm xấu nhất thành thật”
…
Tsuchimikado nghe Thầy trừ tà cười khà khà muốn đau não.
Thấy anh ta cầm 3 cơ, y nổi giận, “Đậu má, xu cà nha như nhau mà mi còn cười to mồm vậy?”
Thầy trừ tà vẫn cười, “Giờ mới bắt đầu một vòng mà bùa giải xui cấp A của cưng đã nằm xó, cưng nói anh có nên cười không.”
Âm Dương sư giả vờ định đá anh ta.
Khán giả cười nghiêng ngả.
[Há há há, hai ảnh hài hước quá má ơi!!!]
[Tui phát hiện Thầy trừ trà đúng là thánh xã giao, quan hệ tốt với mọi cấp S.
Lúc trước còn xưng anh gọi em với A Tán áo đen tiểu đội Nguyền rủa, từng tám chuyện với No.6, cứ như ảnh quen mọi cấp S.]
[Người ta tốt tính, không so đo lại hào phóng, còn khá hài hước, dám bắt chuyện với boss Gia Cát mừ~]
[No no no, lầu trên bà nói sai gòi, tuyệt đối Thầy trừ tà không xã giao với No.1 được.]
[Người kia có bao giờ tương tác với thực tập sinh khác đâu… À, trừ lần trước tặng hoa hồng cho ảo thuật gia ở sòng bạc.]
Cười thì cười, trong lòng mọi người vẫn hơi lo lắng.
Tsuchimikado là 5 cơ, Thầy trừ tà 3 cơ.
Hai người bọn họ, một người thể chất chúa xui lần nào cũng chọc người ta cười sảng, một người cực kỳ nổi tiếng trong nhóm Người sống sót vì giản dị gần gũi, tính cách thú vị.
Dù không yêu cầu thời gian, nhưng nhiệm vụ yêu cầu thực tập sinh đến bãi cỏ trước mới có thể sống sót, rõ ràng thông tin này như tảng đá bự đè trong lòng mọi người.
[Hic, tui thích hai boss này lắm, nếu buộc phải có một người gặp chuyện… huhu.]
[Cả nhà chớ bi quan, bọn họ đều cấp S mà, các chế nhớ lại đi, lúc trước người bình thường phải đổi mạng lấy 5.000 chip ở Las Vegas, còn mấy ông cấp S này tiện tay cũng mấy trăm nghìn chip.]
[Chuẩn, tui thề là họ có cả đống đạo cụ giữ mạng.
Sau khi mở sòng bạc, chỉ cần có chip thì chắc chắn sẽ đổi búp bê thế thân.]
Khán giả đoán không sai.
Cấp S không thiếu chip, ba lô bọn họ chứa cơ man các kiểu đạo cụ, có vô số cách giữ mạng.
Lúc ở Las Vegas, thậm chí có mấy cấp S không đi đánh bạc mà cầm đạo cụ hoặc vật phẩm quý giá đi đổi chip, xong lấy chip đổi đạo cụ.
Búp bê thế thân là đạo cụ đáng đổi nhất, nếu đủ số dư, dĩ nhiên các cấp S sẽ không bỏ lỡ.
“Sao hai ông tướng kia vẫn đứng im, không chạy à?”
“Có thể vì họ là bạn? Nếu là người khác, chắc vừa cầm lá bài đó sẽ chạy luôn, như Tào Hồng Đào vừa nãy đấy, vừa dứt lời là nhào vào người cấp D.”
“Chẳng lẽ mệnh lệnh này cũng có sơ hở để lách như mệnh lệnh trước?”
“Đừng nói là búp bê thế thân nhé?”
Nhóm thực tập sinh vây xem cũng đang thảo luận, rất nhiều người cũng nghĩ đến búp bê thế thân như khán giả.
Lập tức có người phản bác: “Nhưng hệ thống chủ bảo xóa sổ, búp bê thế thân cũng vô ích.”
Mọi người đang sốt ruột, thế mà hai nhân vật chính lại trông không hề nóng vội.
Thầy trừ tà kéo Âm Dương sư chạy đến cạnh bể bơi vô cực nhìn xuống.
Bọn họ ở tầng cao nhất của ký túc xá thực tập sinh, cách bãi cỏ thấp nhất mấy chục mét.
Đứng đây chỉ có thể thấy một vùng cỏ xanh mướt.
Đảo hoang không lớn, bên kia là vách đá dựng đứng, gồ ghề lởm chởm.
Theo lý thuyết, bãi cỏ bên này phải cằn cỗi mới đúng, nhưng hệ thống chủ có thể tự do tùy chỉnh hòn đảo, thế là bãi cỏ lập tức gọn gàng như sân cỏ có thể tổ chức ngay các cuộc thi quốc tế, thậm chí còn làm sân đánh golf trên biển bằng những đường kẻ trắng.
Những người còn lại trên bàn tò mò nhìn họ, muốn xem họ giải quyết thế nào.
Không ngờ Thầy trừ tà móc một sợi dây thừng trong ba lô hệ thống ra, tựa lưng vào nhau, quấn dây trên người Tsuchimikado và mình.
Sau khi thấy động tác của họ, mọi người chợt hiểu ra.
“Tôi hiểu rồi!” Bọn họ thốt lên, “Chỉ cần cùng đến bãi cỏ là có thể sống cả đôi.”
Ý tưởng không tệ, nhưng rất khó thực hiện.
Trước hết, nếu vốn không quen nhau, phản ứng đầu tiên chắc chắn là quay đầu bỏ chạy, chạy trước rồi nói.
Ngay cả thực tập sinh có quen, gặp tình huống này, nếu một người thay lòng đổi dạ, đây chính là cách tốt nhất để loại trừ người còn lại.
Cho nên hai người bị rút phải là bạn bè quen và hiểu nhau, nhân phẩm tốt.
Cuối cùng, hai người đứng trước cửa cùng sải chân bước đi, nếu hệ thống chủ nhất định phải tính cũng có thể tính chênh lệch bằng mili, từ đó xác định ai là người đến bãi cỏ trước.
Vì thế, Thầy trừ tà đã nghĩ ra một cách rất đểu.
Sau khi trói hai người lại với nhau, anh ta đổi một cái rương Acrylic trong suốt cỡ lớn, vừa đủ chứa hai người.
Tsuchimikado bước lên, dùng bút chấm chu sa vẽ mấy lá bùa trên mặt rương, một trong số đó nghe nói là bùa định thân.
Nếu vẽ ngoài rương, cái rương đang rơi tự do sẽ đáp đất theo phương thẳng đứng.
Thế thì chân họ sẽ bị cố định trên cùng một đường ngang bởi tấm Acrylic, dĩ nhiên đến bãi cỏ cùng lúc.
Đồng thời, bọn họ lấy vài món đạo cụ rất lạ không biết từ đầu đến dán lên hộp, bảo là có thể giảm phản lực (lực phản chấn = đánh -> phản lực dội lại tạo thương tích cho người đánh) giúp rương kiên cố hơn, đảm bảo họ ngã từ đây xuống sẽ không chết.
Sau một phen sửa soạn, cái rương trong suốt đã trở nên đầy màu sắc, không chỉ có đủ loại hoa văn trên bề mặt, mà còn treo bong bóng và dán đầy bùa, ai thấy cũng sửng sốt.
“Xong rồi!” Thầy trừ tà thỏa mãn phủi tay.
Xong đâu vào đấy, hai anh chàng cấp S tự nhốt mình vào, nhờ thực tập sinh khác đẩy hai người xuống từ mép bể bơi vô cực.
Từ Túc trố mắt: “Làm vậy cũng được hả?”
Các thực tập sinh xem một loạt động tác này:???
Không hổ là thực tập sinh cấp S, chơi khôn