“Tan học đến phòng làm việc của tôi”
…
Mọi người đồng loạt nhìn sang.
Nhìn ảo thuật gia tóc trắng nổi bật nhất trên sân tập.
[Ủa? Vl tình huống gì vậy? Ác ma họ Nam á?]
[Bà tin thật à, number one nan-bo-wan đấy, nghe là biết tên giả.]
[Ơ này, thầy Nam có hướng dẫn học sinh online không?]
[Khoan đã, ảo thuật gia là người được boss tán thưởng mà, sao giờ lại làm khó nhau trước mặt mọi người?]
[Tôi cũng tính hỏi câu này, tặng hoa hồng rồi còn gì…]
[Rep lầu trên, mấy ông quên lần trước ảo thuật gia nhận được thư mời của Dạ tộc à, việc đó khác gì công khai vả mặt No.1, bây giờ bị làm khó cũng đáng đời!]
Tông Cửu tiêu điểm trong tầm mắt mọi người: “…?”
Nụ cười trên môi cậu sượng trân, khuôn mặt lập tức vô cảm.
Tông Cửu rất muốn hỏi, mắt thầy Nam có bị cái quần què gì không thế?
Thực tập sinh trên sân đông thế kia, mọi người đến từ khắp nơi trên thế giới, màu tóc nào mà chả có.
Phạm Trác tóc xám không bắt, lại bắt người tóc trắng như tao là thế đéo nào man?
Thầy Nam ăn mặc chỉnh tề, ra vẻ đạo mạo vẫn không tha cho cậu, chậm rãi bước xuống từ bục chào cờ.
Tất cả thực tập sinh cấp B đều đang nhìn cậu, người đàn ông giẫm lên từng bóng bàn học in trên sàn, như tay thợ săn nhắm chuẩn con mồi, và như một quý ông thành phố sương mù thời Victoria cầm chiếc dù đen, quanh thân toát lên khí chất thong dong ưu nhã.
(*Tác giả đang nói thời Victoria thì thành phố sương mù là London hoặc Edinburgh.)
Sau khi bước lại gần, Ác ma cố ý kéo dài giọng, “Không chỉ nhuộm tóc mà còn đeo kính áp tròng màu, ngang nhiên vi phạm nội quy và kỷ luật của trường học.”
[Dồi ôi, vãi cả nhuộm tóc với đeo kính áp tròng:v]
[Thảm, ảo thuật gia thảm quá, bệnh nhân bạch tạng chúng tôi đã làm gì sai.jpg]
[Kiểu trường trung học quản lý nghiêm khắc như này sẽ kéo đi nhuộm lại màu đen phải không…]
[Không đâu, nếu thế thì rất nhiều thực tập sinh cũng phải đi nhuộm tóc hả?]
Hắn nói như vậy, chủ nhiệm giáo dục lập tức cúi đầu, “Là lỗi của chúng tôi, chúng tôi quên thông báo với phụ huynh phải cắt và nhuộm tóc về màu đen trước khi đưa con đến trường.”
“Vậy theo nội quy trường học, tình huống này sẽ xử lý thế nào?”
“Chuyện này…”
Vẻ mặt chủ nhiệm giáo dục khó xử, “Cổng trường khóa rồi, bây giờ cũng không thể để học sinh vi phạm nội quy ra ngoài sửa lại, hay là…” Ông ta cẩn thận quan sát sắc mặt thầy Nam, “Hay là ghi tội?”
Lần này Tông Cửu không phục.
Cậu giơ tay lên, “Tôi là bệnh nhân bạch tạng, không phải nhuộm tóc.”
Bệnh nhân bạch tạng?
Chủ nhiệm giáo dục không phản đối nữa, ông ta nhìn Ác ma, rõ ràng là muốn để hắn quyết định.
No.1 hứng thú nói, “Ồ? Vậy tan học đến phòng làm việc của tôi kiểm tra xem.”
Tông Cửu: “…”
Câu thoại này rất quen cũng rất ngứa tai, gợi nhớ đến thằng cha bác sĩ biến thái trong bệnh viện tâm thần.
“Đương nhiên, đương nhiên.”
Chủ nhiệm giáo dục lau mồ hôi, “Đây là học sinh lớp thầy Nam, thầy muốn xử lý sao cũng được.”
Chủ đề rẽ sang đây, nhiều thực tập sinh cấp B ban đầu cứ tưởng ảo thuật gia chọc giận Ác ma nên cười hả hê, giờ mới chợt hiểu ra.
Hay lắm, vòng vèo mãi thì ra người ta đâu có ý phạt ảo thuật gia.
Nhìn như cố ý gây sự trước mặt mọi người, nhưng thật ra là tạo cơ hội gặp riêng, ý đồ dằn mặt và tuyên bố chủ quyền với No.2 thủ lĩnh Dạ tộc.
Đám đông lập tức lén dòm vẻ mặt No.2 lúc này.
Ác ma đúng là huyền thoại khó lay chuyển trong vòng lặp vô hạn, nhưng nếu là Dạ tộc khét tiếng lì đòn, khán giả cũng rất mong có kịch hay để xem.
Nhưng khiến họ thất vọng là Phạm Trác không có biểu cảm gì, vẻ mặt vẫn uy nghiêm lạnh lùng như trước.
Đồng phục xanh trắng khoác lên người thủ lĩnh Dạ tộc, dù thay quân phục nhưng vẫn không giảm bớt khí thế kiên cường bất khuất của hắn ta.
[Tui hiểu rồi, boss No.1 thấy người mình chấm bị cướp nên trong lòng khó chịu:3]
[Nói nghe cũng hợp lý, chứ muốn kiếm chuyện thì cầm kéo cắt trọc tại chỗ rồi.]
[Bà lầu trên là ác quỷ à? Mỹ nhân tóc trắng của tụi tui không thể bị trọc được, nghĩ tới cảnh đó chỉ muốn khóc tiếng tró…]
[Aaaaa ai đó làm ơn lấy hình ảnh trong đầu tui ra với! Tuy thế nhưng tui vẫn muốn nói nhỏ một câu, đầu trọc cũng đíu có tuổi làm giảm vẻ đẹp của ảo thuật gia nhé! Hứ!]
[Dừng lại dừng lại, tôi thấy một fan lâu năm như tôi phải lên tiếng thôi, đừng dùng tư duy của người bình thường để suy đoán tâm lý của người đó, hắn luôn làm mọi thứ theo sở thích của mình.]
Đoạn nhạc đệm qua đi, sự chú ý của mọi người quay về nhóm giáo viên chấm bài trước bục kéo cờ.
Thật kinh dị, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi như vậy, chồng bài thi trước mặt đã được chấm xong hơn nửa.
Giáo viên đeo kính đứng bên cạnh xếp bài lên bàn, xếp theo điểm cao thấp.
Theo chồng bài thi càng lúc càng mỏng, nhóm thực tập sinh càng lúc càng run sợ.
Bầu không khí càng căng thẳng và gay cấn.
Trong số tất cả phó bản mà hệ thống chủ từng mở trước đây, kể cả phó bản cấp S siêu khó cũng không tạo cảm giác phập phồng lo sợ như vậy.
Bầu trời âm u, quốc kỳ tung bay, sân tập xi măng màu xám đen im lìm và chết chóc.
Bóng đen dần dời xuống, chẳng mấy chốc, tờ bài thi cuối cùng cũng được thông báo đã chấm xong.
Giáo viên bắt đầu chép điểm trên bảng xếp hạng toàn khối, tờ giấy lớn màu đỏ được dán trên bảng, mực đen bôi lên làm nổi bật độ đỏ tươi như muốn tuôn máu của nó.
Chủ nhiệm giáo dục cầm micro, “Tất cả đứng dậy!”
Nhóm thực tập sinh đứng dậy dưới sự hướng dẫn của trợ giảng, đứng giữa khoảng trống giữa các bàn, xếp thành từng hàng theo lớp.
“Sau đây sẽ bắt đầu công bố thứ hạng theo tổng điểm.”
“Theo thứ tự đã đọc, mỗi lớp tiến hành xếp hạng nội bộ.
Hạng nhất ngồi ở vị trí số một, sau này số thứ tự này chính là mã học sinh của các em trong lớp.
Trong một trăm hai mươi ngày học tập từ nay về sau, không ai quan tâm tên các em là gì, thống nhất gọi theo cú pháp số x lớp x.”
Hiển nhiên hạng nhất là Phạm Trác No.2.
Nhưng rất lúng túng là dù đứng nhất khối, trong tổng 1150 điểm của chín môn và đề Olympic, hắn ta chỉ miễn cưỡng lấy được hơn một nửa.
Sau khi phát bài thi, Huyết tộc tóc xám ngồi vào vị trí thứ nhất lớp một, nhíu mày nhìn bài kiểm tra đỏ rực vừa được phát.
Phù thủy đen hạng hai càng thê thảm hơn, thua Phạm Trác hạng nhất gần trăm điểm.
Nhưng dù gì cũng là hạng hai, những người tiếp theo sẽ chỉ tệ hơn.
Phù thủy đen ở lớp hai, lấy được vị trí số 1 của lớp 2.
Hạng ba đương nhiên không thể là thánh nhọ Tsuchimikado, mà là nửa Ma cà rồng khá mờ nhạt.
Bất ngờ là người đó cũng vào lớp 1.
Đến lúc này, lớp 1 đã có hai trong ba cái tên top đầu, thành mã số 2 của lớp 1.
Ba hạng đầu được công bố, khán giả cũng thảo luận sôi nổi.
[Vãi, điểm thê thảm chưa, nếu đây không phải thế giới phó bản mà là thế giới hiện thực, chắc chắn méo ai có thể đỗ đại học, cười ngất.]
[Ủa thi đại học ở thế giới hiện thực có cần thi chín môn với đề Olympic không? Bớt so sánh với thế giới hiện thực dùm!]
[Nhưng có