“Hắn không đánh chết thì mắc gì tôi phải sợ?”
…
No.1 vừa xuất hiện, phòng học lập tức yên tĩnh.
Khán giả gào toáng lên.
[Hâm mộ học sinh lớp 9 quá má ơi huhuhu, tôi cũng muốn có chủ nhiệm như này…]
[Ơ hơ… Hâm mộ cuồng nhiệt cũng vừa phải thôi, bà muốn vào phó bản cấp Địa ngục à?]
[Cười sảng, người anh lầu trên thẳng thắn thế:v]
[Thôi đi, những người lọt vào cuộc thi thực tập sinh kinh dị toàn dân hàng top, lũ loser bọn mình được xem livestream phó bản kinh dị là ngon lắm rồi, nghĩ gì thế.]
Lúc trước Tông Cửu còn mạnh mồm dọa họ, muốn tạo uy tín bản thân với tư cách lớp trưởng.
Nếu phó bản không theo hình thức tập thể độc ác như vậy, Tông Cửu ứ thèm quan tâm ba chuyện tầm phào này.
Trước kia cậu vào phó bản bệnh viện tâm thần đã dám chinh chiến một mình; phó bản thôn hoang nhận thẻ nội gián nên chỉ có thể thâm nhập đồn địch, chưa từng biết sợ là gì, cho đến hiện tại vẫn luôn kiêu căng khó thuần.
Nhưng giờ thì khác, nhỡ có thực tập sinh nào trong lớp phát huy không tốt, cả lớp sẽ gặp xui xẻo.
Tông Cửu không muốn bị liên lụy, cậu chẳng quen ai trong số các thực tập sinh cấp B lớp này, nhưng những người này lại cùng kiểm soát chuyện sống chết của cậu, khó chịu điên mất.
Nếu lớp này có vài tên ngáng đường làm cậu liên lụy, tới lúc đó khỏi cần NPC ra tay, tự Tông Cửu cũng tức chết rồi.
Vì vậy tổng kết lại, vì lợi ích bản thân, Tông Cửu phải tạo uy tín với các bạn trong lớp, ổn định lòng người kẻo ăn hành trong kỳ thi tới.
Kết quả đang tạo uy giữa chừng thì chủ nhiệm vào.
Cảm giác lúc đó thật khó tả, nó gợi nhắc nỗi sợ tụt quần thời học sinh, đang nghịch di động vừa ngoảnh lại đã thấy chủ nhiệm đứng sau lưng.
Tông Cửu lẳng lặng tiến lên trước một bước, tránh khỏi bàn tay đang khoác trên vai mình.
Cậu phát hiện, dù tên này mặc vest nhưng hai tay vẫn mang đôi găng trắng.
Dù có rất nhiều lớp vải che chắn, nhưng không xua nổi ý lạnh trên người đối phương.
Nhớ đến bàn tay đầy sẹo của No.1 mà cậu thấy trong ký túc xá thực tập sinh, Tông Cửu trầm ngâm.
Ác ma cũng không để ý tới vẻ lạnh nhạt của cậu.
Hắn nhún vai, bước lên bục giảng, “Chuẩn bị lên lớp.”
No.1 ra lệnh, ai dám không nghe?
Chín mươi chín thực tập sinh tao nhìn mày, mày nhìn tao, vội quay về chỗ.
Chẳng ai dám lắm miệng chen lời.
Bọn họ ngửi thấy mùi bất thường, từ sự tương tác kỳ lạ giữa hai người.
Tông Cửu đang định chọn ngồi bàn cuối, nhưng vừa lết xuống thì có cái giọng nhàn nhạt vang lên sau lưng.
“Lớp trưởng phải làm gương chứ, ngồi bàn đầu đi.”
Thế là bàn chân vừa dợm bước của thanh niên tóc trắng phải rụt lại, quay người rẽ ngoặt đi thẳng về phía Ác ma, kéo ghế bàn đầu ngồi xuống.
Ngồi thì ngồi, thằng nào sợ thằng nào! Tông Cửu không cam lòng yếu thế, trừng mắt.
Từ góc nhìn của Ác ma, đôi mắt hồng nhạt trợn tròn hung hăng như chú mèo bị giẫm đuôi.
Như thấy hài lòng, người đàn ông cười khẽ một tiếng.
Các thực tập sinh khác thấy cảnh này, vẻ bàng hoàng không thể giấu hiện lên trong mắt mỗi người.
Đến cả khán giả cũng bình luận liên tục.
[Ủa khoan, mấy chế không thấy thái độ của boss với ảo thuật gia hơi lạ à…]
[Tui cũng phát hiện ra, lúc trước còn có cảm giác cố ý nhắm vào nhau, đương nhiên hồi nãy cũng có cảm giác này…]
[Lầu trên nói sai rồi, mặc dù có cảm giác chĩa mũi nhọn vào nhau, nhưng sao cảm giác này là lạ thế nhỉ… Cũng không phải thù địch chết đi sống lại, tôi méo tả được các bác ạ, nếu phải nói thì tôi thấy, ừm… cảm giác rất vi diệu.]
[Chuẩn bài, tôi cứ thấy không khí giữa hai người luôn căng thẳng, nhưng người khác khó có thể chen chân vào giữa.]
[Đúng đấy, đúng là cảm giác này, nhưng các cô nghĩ lại đi, lúc trước Ác ma đã tỏ ra tán thưởng với ảo thuật gia trước mặt bao người, liệu có phải sau đó ảo thuật gia nhận lời chiêu mộ của Dạ tộc, thấy mất mặt quá nên…?]
[Ê bớt đoán mò dùm nha, tôi còn phải nói bao nhiêu lần nữa hả trời, đừng cố đoán tâm lý của big boss.
Theo tôi nghĩ, big boss thấy ảo thuật gia thú vị thôi.]
…
Thầy Nam No.1, ngoài là chủ nhiệm lớp 9 còn dạy môn sinh học cho toàn khối.
Tiết đầu tiên vì chưa có sách, nên Ác ma không định dạy họ ngay.
Chờ mọi người ngồi vào chỗ, rốt cuộc vẫn có fan làm liều lên tiếng, “Thưa boss…”
Thỏi phấn dài nhỏ đảo một vòng trên găng tay trắng, để lại lớp bụi mờ mờ.
Vẻ mặt hắn hơi không vui, “Gọi thầy.”
Người kia thiếu điều mềm gối quỳ rụp xuống, cả người run như cầy sấy.
“Thầy, thầy Nam.”
Lúc này Ác ma mới thản nhiên gật đầu, “Trong 120 ngày tiếp theo, tôi không muốn nghe bất cứ xưng hô nào ngoài ‘thầy Nam’.”
“Đây là thế giới phó bản trong cuộc thi thực tập sinh kinh dị, không phải vòng lặp vô hạn, càng không phải ký túc xá thực tập sinh.
Tôi là NPC, là chủ nhiệm lớp các cậu.
Nhưng điều này không có nghĩa là các cậu sẽ giỏi hơn những người khác trong mười lớp này, thắng mà không cần chiến.”
Lời rất tàn khốc, chẳng chút nể nang.
Vừa tỏ rõ lập trường thân phận, vừa giải thích vài điều.
Các thực tập sinh chợt hiểu.
Thì ra quyền hạn của No.1 không giống họ, thực tập sinh bình thường cần vào phó bản, còn No.1 lại đóng vai NPC.
Lý do này đủ để giải thích tại sao ngay từ phó bản đầu tiên, thực tập sinh lẫn khán giả đều không thấy No.1.
Ngoài chuyện đó, các thực tập sinh cũng tự suy ra điều kiện đóng vai NPC.
Hình thức đóng vai nhân vật được chia thành ba loại thấp, trung bình và cao.
Hình thức đóng vai cấp thấp giống phó bản thôn hoang, chỉ đưa thẻ thân phận bình thường hoặc nội gián là xong.
Thẻ thân phận trong vai NPC sẽ đưa ra tính cách nhân vật, thực tập sinh cần hành xử khớp với tính cách thẻ nhân vật yêu cầu.
Hình thức nhập vai cấp cao là khó nhất, không những phải tránh mọi nguy hiểm trong phó bản, mà còn phải kết hợp tất cả thông tin mà thẻ thân phận đưa ra để nhập vai một cách hoàn hảo nhất.
Một khi bị NPC phát hiện ra điều bất thường, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến hướng phát triển của phó bản.
Bây giờ No.1 nói thế, mọi người lập tức hiểu rằng hắn đang cầm thẻ căn cước loại đóng vai NPC.
NPC có hạn chế, thực tập sinh cũng có hạn chế, đã đóng vai đương nhiên không thể vì nể tình riêng trong phó bản.
Lớp học phút chốc trầm lặng.
Dù No.1 là chủ nhiệm lớp họ cũng chẳng ích gì.
Nỗi sợ hãi và bối rối,