“Vị khách không mời mà đến trong cuộc trò chuyện”
…
Tông Cửu rất hài lòng với thái độ tích cực của lớp 9.
Cậu nhân lúc những người này còn đang hào hứng nhét thêm vài bài thi, nghiêm nghị nói, hy vọng bọn họ biến xúc động thành hành động, sớm ngày bù lại 15 điểm còn thiếu của lớp ta.
“Được! Nhất định chúng tôi sẽ giành danh dự cho lớp 9, không phụ lòng mong đợi của lớp trưởng!”
98 thực tập sinh như phát cuồng, cột vải trắng lên đầu, gào lên bắt đầu một cuộc chinh chiến mới với bài thi.
Khán giả cũng hú hét ầm ĩ.
[Lên đê lên đê, lớp 9 xông lên cho tôi!]
[Chai yo! Em nhìn cũng sôi máu ùng ục! Em cũng muốn lấy một bài làm chung với lớp 9, hôm nay chúng ta đều là người của lớp 9!]
[Vãi lều cô em lầu trên không cần làm thế, chín môn đấy nỡm ạ, học tra trợn trắng mắt.jpg]
Thanh niên tóc trắng đứng trên bục giảng, ung dung sờ cằm.
Thật ra cậu không có cảm giác gì với những lời mình vừa nói, dù sao nhà ảo thuật cũng là tay cừ khôi trong việc khuấy động không khí hiện trường, dễ dàng nhận được kết quả như ý muốn bằng những lời có cánh.
Nhưng có thể khơi dậy bầu không khí nhiệt tình và sôi động của mọi người, đạt được kết quả đáng kinh ngạc như vậy, dùng cách này thêm vài lần cũng không tệ.
Chẳng qua Tông Cửu tuyệt đối không muốn thừa nhận, vừa nãy trong lòng cậu cũng nhen nhóm chút cảm xúc hào khí ngập trời.
Tuyệt đối không đâu.
Cậu nhìn học sinh lớp 9 kéo bàn bắt đầu học bài, giúp đỡ lẫn nhau, trong lòng thầm vui mừng, “Vậy các cậu làm trước đi, lúc về tôi sẽ kiểm tra.”
“Vâng! Lớp trưởng!”
Cả lớp nhìn Tông Cửu giao bài rồi bước ra khỏi lớp, sau đó cúi đầu thảo luận làm bài vô cùng sôi nổi.
Ra đến hành lang thanh niên tóc trắng mới khẽ thở dài, ôm chồng bài tập bước về phía trước.
Nói thật, Tông Cửu thấy mình không tính là người tốt.
Rất lâu trước kia khi chưa trở thành nhà ảo thuật, cậu đã có hồ sơ chờ theo dõi.
Bởi vì cậu khuyết thiếu tình cảm, thiếu khả năng đồng cảm, coi thường quy tắc; thích giả vờ lừa gạt, đùa giỡn con người trong lòng bàn tay, thiếu hoạt động giao tiếp xã hội cần thiết, khinh thường việc kết bạn với mọi người.
Rõ ràng biểu hiện đặc trưng của một loại rối loạn nhân cách, nói chính xác hơn nó là rối loạn nhân cách chống đối xã hội, kiểu người này giống như quả bom không hẹn giờ, chỉ cần đủ nguyên nhân thì chẳng ai biết bọn họ phát nổ lúc nào.
Cho nên sau khi chuyên gia tâm lý thực hiện tư vấn và kiểm tra tâm lý cho tất cả học sinh trong trường, thông tin này đã bị chủ nhiệm lớp phản hồi lại với bà sơ nhận nuôi Tông Cửu.
Chủ nhiệm lớp nói nhà trường không chấp nhận kiểu học sinh đó, uyển chuyển thuyết phục bà sơ đón Tông Cửu gần 11 tuổi về nhà.
Bắt đầu từ ngày ấy, Tông Cửu đã biết mình khác với mọi người.
So với chuyện sống chết, cậu thích theo đuổi kích thích hơn.
So với người bình thường tuân thủ quy tắc, cậu lại thích bỏ qua hoặc phá vỡ nó.
So với tạo quan hệ thân mật hay tiến hành hoạt động giao lưu không cần thiết, cậu càng thích ở một mình hơn.
Nói đến đây, Tông Cửu còn phải cảm ơn ảo thuật.
Nếu không có ảo thuật, chưa chắc cậu được như hôm nay.
Ví như hiện tại, sau lần đầu tiên phát hiện ra manh mối, vì thiếu lòng tin cơ bản với con người mà Tông Cửu không định nói cho bất cứ ai.
Nhưng bây giờ, nhớ tới 98 khuôn mặt tươi cười trong lớp, không biết vì sao, Tông Cửu luôn sắm vai người ngoài cuộc lại như bị kéo vào.
Ảo thuật gia tóc trắng khẽ thở dài.
Cậu đã dần hiểu ra ý đồ của Gia Cát Ám, khi bảo cậu vào phó bản tập thể này.
Phải khẳng định một điều, No.3 nhìn người chuẩn phát sợ.
Dù Tông Cửu chẳng nói gì, nhưng hắn ta đã phát hiện manh mối từ lâu.
Trong phút chốc, đôi bàn tay thô ráp ấy lại đặt lên đầu cậu.
“Nếu không tìm thấy mục tiêu có thể coi như xiềng xích, vậy thì đáp ứng mong đợi của người khác đi.”
Quẹo qua góc cua râm mát, Tông Cửu rút một lá bài tarot trong túi.
Lá bài tarot tượng trưng cho Phạm Trác No.2 là lá số bốn trong Major Arcana, The Emperor xuôi.
Sau khi loại trừ khả năng bị Ác ma thao túng, ảo thuật gia lại cất bài vào ba lô hệ thống.
Tấm biển nền trắng chữ đỏ treo trên tường cách đó không xa, cho thấy đây là lớp 1, giờ là thời gian nghỉ giữa giờ nên hành lang vắng tanh.
Chỉ có thực tập sinh lớp 2 đang phơi nắng bên ngoài, tay cầm sách phụ đạo chăm chú đọc bài.
Thanh niên tóc trắng vừa bước ra, lập tức thu hút sự chú ý của các thực tập sinh lớp khác.
Lớp có điểm trung bình cao nhất khối như lớp 1 mà còn dốc sức học hành, thì những lớp còn lại chưa đạt chuẩn càng cày bài chăm chỉ hơn.
Giờ ra chơi hay giờ học chẳng khác gì nhau, vẫn phải học hành như điên, hiếm có thực tập sinh nào tới lớp khác dạo chơi.
Huống chi người tới lớp họ còn là thực tập sinh newbie vô cùng nổi bật gần đây, hạng ba khối khét tiếng.
“Sao tự nhiên ảo thuật gia lại đến lớp 1?”
Các thực tập sinh lớp khác thì thầm bàn tán trên hành lang, “Ai chẳng biết nội quy của lớp 1 nghiêm ngặt nhất, bình thường sau giờ học chỉ được phép đi lấy nước hoặc hóng gió, cấm không cho ra khỏi lớp một bước.”
Bọn họ dòm ảo thuật gia tóc trắng đứng trước cửa sổ kính của lớp 1, gõ cốc cốc như muốn tìm ai đó.
“Ừ đấy, lớp khác đến lớp 1 tìm người cũng phải chờ đến giờ tự do hoạt động.
Nếu ảo thuật gia muốn tìm người, e là công cốc rồi.”
Nhưng một phút sau, đám thực tập sinh đứng trên hành lang lập tức được mở rộng tầm mắt.
Cánh cửa lớp 1 mở rộng.
Không chỉ mở cửa, người đàn ông bước ra còn có thân hình cao lớn, tóc xám mắt đỏ, quanh thân tỏa khí chất cực kỳ hung hãn.
Hắn ta gật đầu với ảo thuật gia, hai người rẽ vào một góc, sóng vai đi về phía cầu thang.
Chờ đến khi đồng phục xanh trắng của hai người biến mất ở góc ngoặt cầu thang, mới có người run rẩy lên tiếng.
“Người đó không phải là No.2 sao?”
Bầu không khí giữa hai người rất im lặng, nhưng không có vẻ gì xấu hổ.
Bọn họ đi dọc theo cầu thang, đến thẳng sân thượng trên tầng tòa nhà dạy học.
Sân thượng trường trung học Số 1 nằm ở tầng sáu, phủ lớp xi măng dày cộp, xung quanh chỉ được vây lại bằng lan