Một vầng trăng sáng, trời quang như nước.
Trên đỉnh núi, bạch y thân ảnh ngưng thần đứng lặng, hồi lâu không nói. Dưới tàn lê hoa cách đó không xa, Cảnh Thiên gối hai tay lên sau đầu, nằm bắt chéo chân ngơ ngẩn nhìn ngân hà đầy sao.
“Cảnh huynh đệ, huynh đem ta đến chỗ này là để ngắm trăng?”
“Ngắm pháo hoa!”
“Pháo hoa?” Từ Trường Khanh ngạc nhiên quay đầu lại, “Pháo hoa ở đâu?”
“Đậu Phụ Trắng, huynh không biết rồi. Thành Lạc Dương chiêu hàng bình an, bách tính toàn thành được lệnh, đêm nay đại phóng khói lửa ăn mừng. Ta biết huynh ngại trong thành tiếng người ầm ĩ, cho nên cố ý tìm vị trí tuyệt hảo này, vừa thanh tĩnh lại có thể ngắm pháo hoa khắp thành.” Cảnh Thiên xoay người ngồi dậy, vỗ vỗ lên đám cỏ bên cạnh, “Ngồi xuống đi, cùng ta chờ pháo hoa Lạc Dương. Ta từ nhỏ đã thích ngắm pháo hoa, ngày đó mỗi khi đến mười lăm tháng Giêng, cha sẽ cõng theo ta, nắm tay mẫu thân cùng Mậu Mậu, cả nhà ra ngoài ngắm pháo hoa. Đáng tiếc, sau khi mẫu thân qua đời, cha cũng không còn tâm tư đưa ta đi… Mà thôi, không nói những chuyện này nữa. Ha ha, pháo hoa hôm nay coi như là lễ vật mừng thọ Cảnh đại gia đi.”
Từ Trường Khanh mỉm cười, vén vạt áo ngồi xuống bên cạnh Cảnh Thiên. Dưới ánh trăng vằng vặc, bạch y nhân ngửa đầu nhìn những chấm nhỏ trên ngân hà. Bộ dạng phục tùng cùng với dáng cười nhè nhẹ nhất thời khiến Cảnh Thiên ngơ ngẩn.
“Thật là đẹp!” Cảnh Thiên cảm khái.
“Đúng vậy! Trăng đêm nay vừa thanh vừa sáng, rất giống với ánh trăng trước thềm Vô Cực Các.” Từ Trường Khanh không rõ ý tứ, thuận miệng phụ họa theo Cảnh Thiên. Y trông về hướng Đông xa xa, khuôn mặt thanh tú phảng phất được phủ thêm vô số thanh huy: “Cảnh huynh đệ, huynh xem sao Bắc Đẩu ở đâu?”
“Thấy rồi! Thiên Khu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền bốn ngôi sao tạo thành hình cái đấu, ba ngôi sao riêng biệt là Ngọc Hành, Khai Dương, Dao Quang. Thế nào, ta không nói sai đấy chứ? Ta từ nhỏ đã được cha dạy cách nhìn sao đoán vị, huynh không làm khó được ta đâu.” Cảnh Thiên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, gãi đầu nghi hoặc nói: “Chỉ có điều kỳ quái, ta xem Bắc Đẩu cũng không phải thất tinh, mà là cửu tinh…”
Từ Trường Khanh cả kinh, vội vàng bắt lấy cánh tay Cảnh Thiên: “Huynh thực sự thấy được Bắc Đẩu cửu tinh?”
“Đúng vậy, ta từ nhỏ đã thấy Bắc Đẩu là cửu tinh, thế nhưng không ai tin ta, đều cho rằng ta nói bậy.”
“Không phải, xác thực có cửu tinh chi tượng, không sai!”
Từ Trường Khanh cấp tốc giải thích: “Thục Sơn từng có một bí tịch thất truyền từ lâu, tên là Vân Cấp Thất Lục, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, phụ tải âm dương, nội lục tuyệt học. Trong cuốn sách đó có ghi, Bắc Đẩu thất tinh còn có phụ tinh, thất hiện nhị ẩn, được gọi là Cửu Hoàng Tinh Quân. Nhưng Bắc Đẩu cửu tinh người thường không thể nhìn thấy được, chỉ có thiên thượng tinh quân hạ trần, hoặc người phúc lộc trường thọ mới có thể nhìn thấy được hai ngôi sao ẩn đó. Cảnh huynh đệ, huynh có thể thấy được ẩn tinh, đủ thấy huynh không phải người phàm, ngày sau nhất định phúc lộc cao dày…”
Ai biết Cảnh Thiên chẳng có chút nào hưng phấn như trong tưởng tượng, chỉ thờ ơ đáp: “Như vậy, Đậu Phụ Trắng, huynh có thấy được hai ngôi sao đó không?”
Từ Trường Khanh nhất thời giật mình, thần sắc ảm đạm, hân hoan tràn lòng đều hóa thành hư ảo.
“Đậu Phụ Trắng, nếu không có huynh bên cạnh, ta có sống lâu như con rùa Vương Bát cũng chẳng có ý nghĩa gì, thấy hay không thấy Bắc Đẩu cửu tinh cũng mặc kệ.”
Trên đỉnh Hổ Lao Sơn, ánh trăng oánh bạc tràn đầy mặt đất, tự thủy lưu niên.
“Đậu Phụ Trắng, chúng ta phải lập tức về Thục Sơn sao? Huynh có tính toán gì không?” Thanh âm Cảnh Thiên lộ ra mấy phần quyến luyến. Từ Trường Khanh lặng người, nhu tình khó có được nơi đáy mắt đã triệt để biến mất; vừa rồi tình sinh ý động, lúc này xa cách lạnh lùng.
Cứ cứng đờ như vậy một lúc lâu, ngay cơn gió cũng trở nên lạnh lẽo.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, thân ảnh Từ Trường Khanh đơn độc, hào quang xung quanh hàn ý bức người. Hắn tinh tế cảm thấy được, tay phải Từ Trường Khanh bị mình nắm chặt, giữa gió đêm trở nên lạnh lẽo cứng đờ.
“Huynh sau này có tính toán gì không?” Cảnh Thiên không chịu buông tha, tiếp tục truy vấn.
“Chưởng môn sư tôn đã truyền đến khẩu dụ, chúng ta cần nhanh chóng trở lại Thục Sơn, tập hợp Ngũ Hành Tôn Giả, thi pháp cứu vớt thương sinh.” Thanh âm Từ Trường Khanh có điểm mơ hồ. Nhưng mà, con mắt sáng rực của Cảnh Thiên lại càng hừng hực thiêu đốt: “Thi pháp xong rồi thì sao? Đậu Phụ Trắng, huynh đã đáp ứng ta, sau này huynh sẽ không làm chưởng môn nữa. Chúng ta giải quyết xong chuyện Ngũ Hành Tôn Giả, có đúng hay không có thể từ biệt đồng môn…”
“Cảnh huynh đệ, sự tình ngày sau không ai nói trước được.” Giọng nói Từ Trường Khanh lộ ra điểm âm trầm bất đắc dĩ, nhưng nháy mắt y đã lấy lại cười, nhìn Cảnh Thiên nghiêm mặt nói: “Huynh không phải nói muốn đưa ta đến đây chờ pháo hoa sao? Đêm nay sẽ không nói chuyện khác nữa.”
Thần sắc Cảnh Thiên có chút ảo não thất vọng.
Hắn cảm thấy giữa hai người lúc này đang cách nhau một lớp vải, một cánh cửa, một bức tường, Từ Trường Khanh dưới ánh trăng lạnh lùng xa cách khiến hắn sờ không được, đoán không ra. Vì vậy, hắn thẳng thắn rướn người đem cánh tay trái mạnh mẽ khóa chặt đối phương vào lòng, nguyên tưởng rằng với tính tình đoan chính tự giữ ngày thường, Từ Trường Khanh nhất định cự tuyệt hắn. Thế nhưng, xiết chặt, đợi một lát, vẫn không có động tĩnh gì. Cảnh Thiên nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy y dựa vào vai mình, rốt cuộc đã ngủ.
Trong lòng thầm cảm thấy buồn cười, hắn nhẹ nhàng nghiêng mình, ôm chặt hơn nữa thân ảnh kia vào lòng, lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp từ da thịt Từ Trường Khanh khiến hắn có chút yên lòng. Gió nhẹ thổi qua, thổi mấy sợi tóc y bay lất phất, băng lãnh thanh tân, giữa không gian hỗn loạn phảng phất hương vị cỏ cây thơm mát.
Hoa tạ hoa khai, hoa khai hoa lạc, vô nhân cũng vô quả.
Tuế nguyệt lưu chuyển.
Mà huynh.
Vẫn tĩnh hảo như sơ.
Bầu trời trôi đến mấy đám mây đen, ánh trăng vốn dĩ sáng sủa như nước, lúc này dần trở nên mờ tối. Phía chân trời mây đen càng dày, gió núi đột nhiên thổi mạnh, Hổ Lao Sơn nửa đêm lạnh lẽo đến rợn người.
“Đậu Phụ Trắng, gió thổi rồi, phỏng chừng nửa đêm sẽ có mưa. Đừng ngủ, chúng ta trở về thôi.”
“Huynh không phải nói muốn ngắm pháo hoa Lạc Dương sao?” Từ Trường Khanh dựa trên vai Cảnh Thiên, xê người một chút, mơ mơ màng màng đáp lại: “Bây giờ trở lại, làm sao thấy được pháo hoa…”
“Đồ ngốc! Trời mưa rồi thì làm sao bắn được pháo hoa? Để sau này đi nha, sau này về thành Du Châu, pháo hoa tháng Giêng rất đẹp, lúc đó ta sẽ dẫn huynh đi xem, có được hay không?”
“Cảnh huynh đệ, chờ một chút đã…”
Cảnh Thiên không lay chuyển được y, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu: “Được, được, huynh ngủ tiếp đi…”
Ánh trăng thanh đạm, tựa hồ có làn hơi nước mông lung phiêu đãng bên người họ, một tầng lại một tầng chậm rãi tan ra. Vì vậy, Cảnh Thiên lại thấy được, bầu trời đêm đen kịt vừa rồi đã từ từ trở lại thanh minh.
Lạc Dương xa xa, dạ không trầm tịch, mấy tiếng vang bùm bùm truyền đến, ngay sau đó, giữa màn đêm hắc sắc, vô số hỏa tinh đỏ rực chói mắt phóng lên. Theo tiếng nổ không dứt, ngày càng nhiều pháo hoa rực rỡ bay thẳng lên cao, chiếu sáng một mảng trời đêm đen kịt.
Cảnh Thiên kinh hỉ, vội vàng lay Từ Trường Khanh đang nửa tỉnh nửa mê: “Trường Khanh, Trường Khanh, mau mau, mau nhìn pháo hoa!”
Từ Trường Khanh không mở mắt, chỉ miễn cưỡng đáp một câu: “Ta rất mệt, huynh xem đi, ta ở bên cạnh huynh.”
“Được rồi, Đậu Phụ Trắng, huynh nhắm mắt lại nghỉ ngơi, để ta miêu tả cho huynh nghe là được.”
“Pháo hoa ở thành Đông lúc này là hình gì? Ta đoán là mẫu đơn… Quả nhiên là mẫu đơn. Ha ha ha ha, đoán đúng rồi! Tiếp theo là hình gì? Ta nghĩ a, đúng, tốt nhất là hoa lan… Ha ha, lại đoán trúng! Không được không được, pháo hoa bắn thế này không đã, ta muốn có nhiều ống pháo hoa cùng bắn ra, sau đó ầm ầm mấy tiếng, pháo hoa tràn ngập khắp thành, như thế chơi mới vui!” Cảnh Thiên vừa dứt lời, pháo hoa trong thành Lạc Dương như hiểu được ý người, nhất thời ầm ầm một trận, bách hoa tề phóng, rực rỡ chói lọi.
Tinh quang khắp trời nhất thời khiến Cảnh Thiên chói mắt.
“Trường Khanh, đêm nay tất cả đều hoàn mỹ. Thật tốt!” Nhìn hết thảy những gì đang diễn ra trước mắt, Cảnh Thiên mãn nguyện mỉm cười, cằm đặt lên tóc mai Từ Trường Khanh, theo thói quen nhẹ nhàng cọ cọ. Giữa ái nhân với nhau, ở chung một thời gian, tự nhiên sẽ hình thành loại động tác ỷ lại không muốn xa rời này.
Hai người họ cũng không ngoại lệ.
Thề non hẹn biển, sông cạn đá mòn, tình cảm dài lâu, cuối cùng hòa vào mây gió. Cho nên, yêu càng sâu, càng không cần phải nói. Trường Khanh, không cần vội, sau này, chúng ta vẫn còn một đời dắt tay làm bạn thiên nhai.
Yên hoa thịnh yến Lạc Dương dần lắng xuống, chỉ còn vài điểm hỏa tinh chốc chốc lạc vào thiên không, lưu luyến dư vị lộng lẫy huy hoàng.
Yên hoa dị lãnh, chuyển thuấn tức thệ. [Pháo hoa chóng tàn, lời thề thoáng qua]
Nhưng mà, huy hoàng mỹ lệ trong nháy mắt bày ra trước mắt họ, lại khiến người ghi nhớ thật lâu, lưu lại vĩnh viễn trong ký ức.
“Thật yên tĩnh.”
“Vậy sao?” Từ Trường Khanh chậm rãi mở mắt, đứng dậy khập khiễng đi đến gốc lê hoa, nhẹ nhàng ngắt lấy một chiếc lá. Giai điệu du dương từ đầu ngón tay y thanh thản cất lên. Cảnh Thiên cảm thấy khúc nhạc này u sầu như nước, nhưng thần sắc Từ Trường Khanh mặc dù có chút tái nhợt, trước sau vẫn toát lên vẻ ôn nhu, tiếu ý thanh thản, khiến người không sao nhìn được nỗi sầu ly biệt.
“Phỏng chừng từ khúc đó bản thân chính là như vậy. Chúng ta ban ngày chơi thật vui, pháo hoa đêm nay thật đẹp, hiện tại cũng thật khoái hoạt, Đậu Phụ Trắng, huynh không cảm thấy vui sao?” Cảnh Thiên âm thầm nghĩ ngợi.
Gió đêm thanh lãnh, bóng trắng trước mắt bị ánh trăng phủ quanh tựa như tranh vẽ, xuyên thấu qua cảnh xuân tươi đẹp, vĩnh viễn tạc sâu vào ký ức Cảnh Thiên. Thật lâu sau này, khi Cảnh Thiên tìm về chốn cũ, cảnh tượng trước mắt lại hiện ra rõ ràng, trong hồi ức càng tăng thêm phong tình vạn chủng.
Cảnh Thiên si ngốc nhìn bạch y thân ảnh dưới ánh trăng, một khắc cũng không nỡ dời.
Từ Trường Khanh dựa vào gốc lê, không nhanh không chậm thổi khúc nhạc lá. Hoa vào độ nở, phấn hoa lất