Cửu thiên vân hải, chỉ có Trùng Lâu áo choàng hắc sắc phần phật trong gió. Mây đen ngưng đầy sát khí, nặng nề bốc lên bên người, tựa như tâm tình phức tạp của Cảnh Thiên lúc này.
“Thả ta ra! Con mẹ nó ngươi muốn gì? Ngươi đường đường là Ma giới chi vương, sao có thể đánh lén người khác?” Cảnh Thiên nổi giận đùng đùng quát: “Ngươi đánh y làm gì? Không phải ngươi muốn tìm ta luận võ sao? Luận thì luận, ta sợ ai…” Hắn lo lắng thương thế của Từ Trường Khanh, lòng đầy bi phẫn, tất nhiên không cam tâm cùng Trùng Lâu rời đi. Thấy đối phương không nói không rằng ngự phong mà đi, Cảnh Thiên bắt đầu phun ra những từ ngữ không sạch sẽ.
Trùng Lâu tất nhiên nghe không hiểu mấy ngôn ngữ chợ búa này, nhưng hành động chân đấm tay đá đầy ác ý thì tốt xấu gì hắn cũng nhận ra.
Từ ngữ chửi rủa của Cảnh Thiên bắt đầu thăng cấp, đảo mắt đã đến mức độ nhân thần cộng phẫn [người và thần đều phẫn nộ]. Bốn phía sương mù dày đặc, mặt Trùng Lâu không có nửa điểm biểu tình: “Từ Trường Khanh muốn giết ngươi!” Lời nói ra sắc lạnh như băng.
“Không thể nào! Đậu Phụ Trắng sẽ không giết ta!”
“Hắn đã động thủ rồi, nếu ngươi vẫn tiếp tục dính dáng với đám đệ tử Thục Sơn đó, sớm muộn gì cũng mất mạng.”
“Không liên quan đến ngươi.” Cảnh Thiên hỏa khí bốc lên, ầm ầm lửa giận, “Vừa rồi ngươi nhìn trộm? Ngươi dám rình trộm chúng ta… Tốt, rình trộm thì rình trộm, ai sợ ai. Ngươi hiện tại cũng biết quan hệ của ta cùng Đậu Phụ Trắng rồi! Tốt, vậy ta nói rõ ràng với ngươi, phải, ta vừa cùng y làm tình sự. Thế nào! Thế nào!”
Dưới cơn gió mạnh, Trùng Lâu đột nhiên dừng bước, chế trụ thật chặt cổ tay Cảnh Thiên, hồi lâu không nói. Đầu ngón tay hắn càng nắm càng chặt, Cảnh Thiên chỉ cảm thấy một cổ đau nhức như hỏa thiêu đâm thẳng vào tim.
“Chuyện đến nước này ta chẳng có gì cần giấu diếm, chúng ta hai đại nam nhân cũng cần nói cho rõ ràng. Ngươi vẫn theo dõi ta, không phải chỉ vì muốn tìm ta làm Ma dẫn cho ngươi? Chuyện xảy ra đêm đó, ta đều biết. Nhưng ta không thích động vật máu lạnh, không thích điểu nhân. Cho nên, dù ngươi có đối tốt với ta, dù theo sau ta một trăm năm, ta cũng tuyệt không cùng ngươi làm loại sự tình này.” Lúc hắn nói những lời này, mặt nóng hổi như thiêu, nhưng mâu quang lại vô cùng lạnh lẽo kiên định.
“Vì sao không được? Chỉ cần dẫn đạo thỏa đáng, chuyện như vậy đối với ngươi và ta đều có lợi. Điểm này ngươi có thể yên tâm, bản tôn nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt không lừa gạt ngươi.”
Cảnh Thiên nghe vậy giận dữ cười to, “Ngươi có biết cái gì gọi là yêu không? Ta không yêu ngươi, sao có thể cùng ngươi làm loại sự tình này?”
“Trong Ma giới…”
“Các ngươi là Ma, chúng ta là người, người và ma khác biệt, người – có cảm tình.”
“Làm thế nào mới có thể cùng người không yêu làm chuyện đó?”
“Yêu hắn!”
“Vậy ngươi yêu ta.” Trùng Lâu cổ tay phát lực, gằn từng chữ, “Bản tôn lệnh cho ngươi – Yêu ta.”
“Kiếp sau cũng đừng mơ.”
Không trung cuồng phong gào thét, không khí lạnh thấu xương, rừng rậm dưới chân hai người theo gió đong đưa, phảng phất cuộn trào như sóng biển.
“Ngươi không muốn theo ta đến Ma giới, thà rằng trở lại để người ta giết chết?”
“Phải! Cứ cho y muốn giết ta, cũng không phải việc của điểu nhân ngươi. Nghe cho rõ đây – Ta nguyện ý! Lập lại lần nữa – Ta cam tâm tình nguyện.”
Đúng vậy, ta nguyện ý!
Có thể, ban đầu khi mới biết việc này, ta xác thực có xung động, nghi ngờ, nhưng rất nhanh đều đã tiêu tan. Kỳ thực, căn bản không cần phải đi tra xét sự tình hư thực ra sao, y vì sao phải lấy tính mệnh của ta. Bởi vì, ta nguyện ý. Không cần phải suy trước tính sau, không cần nguyên nhân gốc gác. Ái tình đúng sai, không cần phải nghe người ngoài bình luận, đồng tình hay thương hại. Bởi vì, chuyện trên đời không qua khỏi ba chữ.
– Ta nguyện ý!
Ta nguyện ý vì y sống, vì y chết!
Trùng Lâu rùng mình, tựa như có chậu nước lạnh dội lên đầu hắn. Hắn nhìn Cảnh Thiên ngay trước mắt, dưới bầu trời xanh thẳm, bọn họ cách nhau chỉ trong gang tấc, bởi vậy, Trùng Lâu có thể nhìn thấy rõ ràng mâu trung của đối phương đang ngập tràn huyết khí.
Cánh tay trái của Cảnh Thiên đã bị hắn siết cho gần như tê dại, khớp xương cũng bị bẻ răng rắc. Nếu không giãy dụa, hắn chỉ có thể bị Trùng Lâu mang về Ma giới, không thể quay lại cứu Từ Trường Khanh. Hắn hạ quyết tâm, hóa chưởng thành đao, chặt thẳng xuống cánh tay mình.
“Ngươi —”
Lạnh lùng ngàn năm như Trùng Lâu thấy sự việc trước mắt cũng phải kinh hãi. Hắn không nghĩ Cảnh Thiên thà rằng tự chặt một tay, cũng tuyệt không chấp nhận bị hắn uy hiếp. Ma Tôn xuất thủ như gió chế trụ mạch môn Cảnh Thiên, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào đối phương, thần sắc biến đổi đến cổ quái.
Cây cối dưới chân hai người vẫn chập chờn, trong bóng tối, Trùng Lâu mâu quang rét lạnh đầy sát khí, tựa hồ do dự, lại tựa hồ quyết tuyệt. Hắn xưa nay điên cuồng ngạo mạn, chưa từng yếu thế trước bất kỳ ai, mà vì Cảnh Thiên, hắn hết lần này đến lần khác hạ mình chịu nhún, nhưng càng như vậy, đối phương càng thêm ngạo mạn ngông cuồng.
“Ầm”, đất trời rung chuyển, sơn lĩnh quanh co bị chưởng phong của Ma Tôn làm cho vỡ tung, tầng tầng sụp đổ.
Vừa vặn lúc Ma Tôn vung chưởng trút giận, Cảnh Thiên rốt cuộc cũng thoát ra khỏi gông cùm xiềng xích, một chưởng đánh ra: “Lão hổ bất phát uy, ngươi liền cho ta là con mèo bệnh.”
“Ầm ầm” mấy tiếng rung chuyển đất trời, vô số cự mộc đổ rào che hết lối đi. Dưới màn hỗn loạn đất đá mù trời, Cảnh Thiên thân ảnh linh hoạt chớp động mấy lần, nháy mắt đã mất tích dưới trời đêm: “Ta còn có việc, không phí thời gian với ngươi… Ngươi đánh Đậu Phụ Trắng một chưởng, ta ghi nhớ kỹ. Y nếu xảy ra chuyện, ta sẽ liều mạng với ngươi.”
“Chó đòi bắt chuột xen vào chuyện của người khác… Kẻ nào dám truy đuổi ta… Thì lấy phải vợ ngoại tình, sinh con chột mắt…” Tiếng rủa xả cay nghiệt của Cảnh Thiên nhỏ dần.
Trùng Lâu bất động tại chỗ.
Trong gió vang lên tiếng tay áo phần phật phá không.
Khê Phong ngự phong đi tới, tiến lên cung kính nói: “Ma Tôn, xin cho Khê Phong xuất thủ, vì ngài —”
“Không cần!”
“Ma Tôn, Cảnh Thiên cùng Từ Trường Khanh rốt cuộc là quan hệ gì?”
“Từ Trường Khanh thiết kết giới, bản tôn không nhìn thấy gì bên trong. Chỉ khi kết giới tán đi, ta mới phát hiện Từ Trường Khanh có ý đồ ám sát Cảnh Thiên.” Trùng Lâu thần sắc thong dong, ngữ khí lạnh lẽo.
Nhưng mà, lời còn chưa dứt, Khê Phong tinh tế nhận thấy ma khí quanh mình đột nhiên tăng cao.
“Nguyên lai, Ma Tôn đúng là vẫn còn nổi giận.” Khê Phong thậm chí có thể cảm giác được, thực khí trong đan điền Trùng Lâu đang cuồng loạn chạy quanh thân thể, dẫn phát hộ thân cương khí xuất hiện.
“Cho dù là Ma Tôn, sắp đến Thiên Nhân Ngũ Suy, chỉ sợ cũng nguy cơ tràn ngập, không chịu nổi một kích. Đã như vậy, vì sao không mượn Ma dẫn Cảnh Thiên dẫn thân vượt qua đại kiếp nạn, việc này đối với Ma Tôn vô cùng dễ dàng, đối với Cảnh Thiên cũng tuyệt không tệ hại. Âm dương nhị khí, dẫn đạo tương trợ, cầm sắt tương hòa, rất có lợi với việc khôi phục nguyên khí, đề thăng công lực.” Khê Phong thầm nghĩ.
Cảnh Thiên chạy như gặp cướp, hận không thể mọc thêm hai cánh, lập tức bay đến bên người Từ Trường Khanh. Thế nhưng, mây đen che nguyệt, ánh trăng không tới, bốn phía đều không rõ ràng. “A!” Hắn không cẩn thận bị một dây khô quấn chân, ngã vào bụi đất nhe răng trợn mắt.
Trước mắt hắn chỉ hiện liên một hình ảnh, trước khi bị Trùng Lâu mang đi, nhãn thần Từ Trường Khanh nhìn hắn, mang theo lo lắng không yên, tựa như vĩnh biệt.
Hắn lo lắng – hắn hiện tại chỉ nghĩ đến chuyện trở lại bên người Từ Trường Khanh đang thụ thương. Thế nhưng, một cổ dự cảm bất thường vây lấy toàn thân hắn, khiến hắn vô thức rùng mình, phảng phất sắp có chuyện kinh khủng gì phát sinh, không thể vãn hồi được nữa. Hắn khổ sở tự trách, nguyên tưởng rằng mình là đại tướng đã kinh qua tôi luyện sa trường, có thể cùng Trùng Lâu tuyệt thế kiêu hùng phân tranh cao thấp. Nhưng cho đến hôm nay giằng co, hắn mới biết được võ công mình hoàn toàn không thể đánh lại Ma Tôn.
Cảnh Thiên chạy loạn dưới trời đêm, âm thầm quyết định, ngày sau cần gia tăng luyện tập, sớm ngày luyện thành cái thế thần công, đạt tới cảnh giới cực điểm võ giả, như vậy mới có thể cùng Từ Trường Khanh huề thủ thiên nhai, vân du thiên hạ, không cần bận tâm đến bất kỳ kẻ nào.
Đặt mình trong ám dạ vô biên, không chỉ có một mình Cảnh Thiên, mà còn có Tiêu Ánh Hàn. Xung quanh hắn là vô số thạch nhũ đen kịt, cuối cùng cũng dẫn đến động quật u quang mờ mịt.
“Tiêu tiên sinh, làm phiền chờ đợi, Mị Cơ thất lễ rồi. Không biết huynh tìm ta có việc gì cần thương lượng?”
Tiêu Ánh Hàn mâu quang đen sẫm nhìn thẳng vào cẩm y nữ tử xinh đẹp diễm lệ, lạnh lùng nói, “Ta hỏi ngươi, dưới địa động Hổ Lao Quan đã xảy ra chuyện gì? Cương thi tại Cửu Tuyền Thôn, còn có cương thi tập kích Tần Vương là từ đâu đến? Ngươi đến tột cùng còn làm những chuyện gì sau lưng ta, vì sao không tuân thủ ước định từ trước?”
“Ai nha…” Mị Cơ nghiêng thân cười diễm lệ, che miệng thở dài, “Ta đâu có lá gan này, trước mặt trang chủ, Mị Cơ từ trước đến nay đều là